Bá Võ

Chương 767: Gặp mặt (3)

Cũng tại giờ phút này, bóng người của Sở Hi Thanh lại hóa thành sương khói lần nữa.
Nhưng lần này hắn không sử dụng thẻ cực chiêu Tần Mộc Ca, mà là dùng thân pháp Mị Ảnh Vân Tung, kết hợp với bí chiêu Bạch Mã Phi Mã, toàn thân biến thành mờ mịt bất định, biến hóa thất thường, khiến cho ba người kia không thể phân biệt đâu là chân thân của hắn.
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch thì lại như chim sợ cành cong, đầu tiên là đổi công thành thủ, lại bện ra một màn kiếm quang ngập trời ở trước người.
Hắn là mục tiêu hàng đầu của Sở Hi Thanh, không thể không đề phòng!
Lú này, chỉ cần hắn không cẩn thận một chút, để cho Sở Hi Thanh có cơ hội, thì hắn nhất định phải chết!
Tuy nhiên, bóng người của Sở Hi Thanh lại xuất hiện ở bên phải của Quang Đao – Ngô Chính Thần.
Sắc mặt Ngô Chính Thần hơi đổi, sau đó ánh đao của hắn lập tức mở rộng ra gấp đôi, bao trùm phạm vi khoảng ba trượng, hình dạng như một cái khay tròn bị úp ngược, thế không thể chê vào đâu được.
Nhưng mà một cái chớp mắt tiếp theo, động tác của Ngô Chính Thần liền hơi cứng đờ.
Một mặt kính bạc hiện ra ở trước người Sở Hi Thanh, ánh đao bóng loáng chạm vào kính bạc kia, lập tức phản xạ đến chín phần đao lực của hắn.
Cùng lúc đó, một luồng đao ý mạnh mẽ cũng chém thẳng vào nguyên thần của Ngô Chính Thần.
Tu vị của Ngô Chính Thần là ngũ phẩm hạ, nhưng lại yếu ớt giống như trẻ con khi Sở Hi Thanh toàn lực bộc phát đao ý.
Nhai Tí đao ý tầng mười một mạnh mẽ kia, hội tụ ác niệm của hơn hai người người trong thủy trại, thế như chẻ tre mà phá tan nguyên thần của hắn, đấu đá lung tung, tàn phá bừa bãi ở trong đó!
Điều này khiến cho Ngô Chính Thần cứng đờ tại chỗ, xuất hiện thất thần trong giây lát.
Sau đó hắn đã khôi phục lại ngay.
Đao ý của Sở Hi Thanh không thể kéo dài, khiến cho hắn có cơ hội thở dốc.
Tuy nhiên, ngay khi Ngô Chính Thần vừa khôi phục ý thức, hắn nhìn thấy đao của Sở Hi Thanh đã chém đến trước mặt hắn.
Con ngươi của Ngô Chính Thần co rút lại, ý thức được mình đã không thể né tránh nữa, không thể phòng ngự nữa!
Đao của Sở Hi Thanh thực sự quá nhanh! Nhanh đến mức mắt thường của hắn cũng khó có thể bắt giữ!
Trong lòng Ngô Chính Thần đã tuyệt vọng, cảm giác sợ hãi tử vong đang bao trùm lấy trái tim của hắn.
Mình lại phải chết ở chỗ này!
Tại sao thế gian này lại có một yêu nghiệt như vậy?
“Giết!”
Ngô Chính Thần vung đơn đao trong tay, dốc sức chém thẳng về phía đối diện.
Hôm nay hắn tất nhiên phải chết! Nhưng cũng phải kéo tên tạp chủng này theo cùng!
Sở Hi Thanh thì lại không dao động chút nào, một đao của hắn chém thẳng vào trán của Ngô Chính Thần, đao cương mạnh mẽ kia lập tức bổ Ngô Chính Thần ra làm đôi!
Đơn đao của Ngô Chính Thần cũng đánh trúng ngực Sở Hi Thanh, lại chỉ phát ra một tiếng vang nhẹ.
Đầu vừa đứt, sức lực đã mất gần ba phần mười.
Một đao này của Ngô Chính Thần, tuy rằng xuyên thủng ba tầng cương khí của Sở Hi Thanh, chém ra hai tầng áo giáp của hắn, nhưng không chém được Thiết Nhai kính giáp, càng không chém nổi Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân, và Vô Thượng Kim Thân của Huyết Nhai Đao Quân.
Ngô Chính Thần vừa chết, Lang Kiếm – Nhâm Trung liền thở dài một tiếng.
Sau đó, toàn thân hắn như sói, lao nhanh ra phía ngoài trại, chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, bóng người của hắn đã biến mất trong màn đêm.
Trong lòng hắn cũng hiểu, hôm nay đã không còn cơ hội chém giết Sở Hi Thanh, tiếp tục ở lại chỗ này, trái lại còn nguy hiểm đến tính mạng.
Lang Kiếm – Nhâm Trung không có ý định bỏ mạng tại nơi này vì mười mấy vạn lượng bạc kia, vì vậy vẫn đi trước thì hơn!
Chẳng qua là, ngay khi Nhâm Trung đạp lên mặt nước, chạy ra được khoảng tầm trăm trượng, đầu của hắn bỗng nhiên hơi nghiêng về phía sau một chút.
Giữa trán của người này bỗng nhiên xuất hiện một lỗ máu, sau đó một lượng lớn màu tươi tràn ra từ vết thương của hắn.
Vẻ mặt Lang Kiếm – Nhâm Trung mờ mịt, trong lòng tràn đầy khó hiểu.
Đây là kiếm khí! Nhưng mà rốt cuộc là kiếm khí từ đâu?
Trong đầu hắn lóe lên cái ý nghĩ này, sau đó thân thể liền hóa thành một mảnh thịt nát, chìm vào trong sông, khiến cho vô số cá ở dưới nước tranh cướp.
Sở Hi Thanh không biết Lang Kiếm – Nhâm Trung đã tử vọng.
Hắn đang cầm Tốn Phong Chấn Lôi Đao trong tay, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, nhìn chằm chằm vào Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch.
Ánh mắt Lâm Thạch tràn đầy tuyệt vọng, sắc mặt như tro tàn, hắn đang cố gắng vung kiếm, chống đỡ trảo ảnh trí mạng của Bạch Tiểu Chiêu. Toàn thân hắn đã là máu me tung tóe, đầy rẫy vết thương.
Không có ba người kia trợ giúp, chỉ một mình Bạch Tiểu Chiêu đã có thể giết chết Lâm Thạch trong vòng mười chiêu!
Hắn còn chưa chết, chỉ là vì Bạch Tiểu Chiêu hạ thủ lưu tình, giữ lại tính mạng của người này cho Sở Hi Thanh mà thôi.
“Vì sao?”
Sở Hi Thanh bước từng bước lại gần Lâm Thạch.
Hắn cũng biết là phản diện thường chết vì nói nhiều.
Phí lời vào thời khắc mấu chốt, có thể tạo thành biến cố.
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn rất tò mò, vì sao Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch lại phản bội?
Bạn cần đăng nhập để bình luận