Bá Võ

Chương 2676 - Ta nói (2)

Cũng đúng lúc này, Đế Sát nhìn thấy một đạo ánh sáng màu vàng sậm bay lên từ Tuyệt Bích sơn mạch, nhắm thẳng vào mặt trời Nguyệt Hi.
“Thần Yên Tiễn?”
Đế Sát lập tức nhận ra đạo ánh sáng màu vàng sậm kia.
Hắn lấy làm kinh hãi, lúc này lại nhìn về phía Tuyệt Bích sơn mạch.
Hắn nhìn thấy Kế Tiễn Tiễn, cũng nhìn thấy Cung Thần – Thiên Nghệ phía sau nàng!
So với lần đầu Kế Tiễn Tiễn Xạ nhật, lần này hình thể khổng lồ của Cung Thần – Thiên Nghệ càng ngưng tụ hơn, khí thế cũng bá đạo hơn, giống như đã tái sinh.
Khi Đế Sát nhìn sang, Kế Tiễn Tiễn đã bắn ra mũi tên thứ hai với tốc độ cực nhanh.
Cùng lúc đó, Nguyệt Hi cũng phát ra tiếng tuyệt vọng và cầu xin: “Thiên Nghệ!”
Nguyệt Hi đang dốc toàn lực đối kháng với Thái Hạo, không rảnh quan tâm chuyện khác, cũng không có hơi sức chống lại.
Mũi tên thứ nhất của Kế Tiễn Tiễn bắn trúng giữa mặt trời, tạo thành một miệng nứt cực lớn.
Mũi tên thứ hai tuy chưa đến, nhưng Nguyệt Hi cũng đã đoán được mình sẽ tử vong.
Mình sẽ bị Thái Hạo và mũi Thần Yên Tiễn thứ hai này giết chết!
Sở Hi Thanh thấy cảnh này thì lại mỉm cười: “Xem đi, Phong Thần ngươi lại đoán sai, hôm nay vị này nhất định sẽ thành đạo, ta nói!”
Thủy Thần – Thiên Công và Phong Thần – Đế Sát không khỏi nghi ngờ không thôi, hai mặt nhìn nhau.
Vị Thánh hoàng đời thứ tư này rốt cuộc muốn làm gì?
Đế Sát lập tức nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt ngẩn ngơ.
Thiên Công phản ứng chậm hơn một nhịp, sắc mặt nghiêm nghị như sắc, bỗng nhiên cảm thấy áp lực như núi.
Bọn họ đều đoán được Sở Hi Thanh muốn làm gì.
Hai người lại không cảm thấy các thần Bàn Cổ có hi vọng trở mình, trái lại chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Sở Hi Thanh lại chắp tay với Lôi Thần – Thiên Bá và Huyền Vũ Tinh Quân: “Vừa rồi đa tạ hai vị cứu viện, ân thành đạo vô cùng cảm kích.”
Thiên Bá và Huyền Vũ đều né ra, sắc mặt nghiêm túc: “Sao dám nhận lễ của bệ hạ?”
Huyền Vũ lại cười khổ: “n thành đạo gì chứ, bệ hạ không trách chúng ta làm hỏng nghi thức của mình là tốt rồi.”
Đến giờ hắn mới nhìn ra, vừa rồi hai người họ ra tay chính là biến số, không nằm trong dự tính của Sở Hi Thanh.
Bạch Chúc và Diễm Dung tuy rất mạnh, nhưng Sở Hi Thanh có Thần Ý Xúc Tử Đao, phần thắng vẫn rất cao.
Uy hiếp chân chính của Sở Hi Thanh, thật ra chính là Xa Nguyên và hai vị bên cạnh này.
Sở Hi Thanh lại cười ha ha: “Họa phúc tương y, lần này hai vị giúp ta, thật ra cũng vượt qua khỏi sự tưởng tượng của ta.”
Bởi vì hai người tham gia, Sở Vân Vân có thể giúp hắn mở nhiều ngụy nguyên chất hơn, cũng có nhiều thời gian hơn, để hắn hòa Khư Hạch vào nội thiên địa, do đó nàng ngưng tụ ra nguyên chất Khai Thiên cấp Tổ thần.
Chút tổn thất của hắn, quả thực là không đáng nhắc tới so với thu hoạch.
Hơn nữa, sau này hắn còn cần hai người giúp hắn ổn định thiên địa, trấn áp các thần Bàn Cổ và Hỗn Độn.
Sở Hi Thanh lập tức vung tay áo, nhìn về phía Thái Hư thần cung: “Chư vị cũng đi theo ta qua bên kia xem, xem vị Thiên đế đời đầu kia có hi vọng Tạo Hóa hay không?”

Trên đỉnh Tuyệt Bích sơn mạch, Kế Tiễn Tiễn bắn xong thì cố kìm nén vui mừng, quay sang thi lễ với Cung Thần – Thiên Nghệ.
“Đa tạ Cung Thần điện hạ giúp ta!”
Thiên Nghệ trước mắt nàng, đã là thực thể.
Vị Cung Thần gần như trở thành thiên đế này, đã trở về!
Cung Thần – Thiên Nghệ tiếp nhận Trụy Nhật thần cung, đồng thời lắc đầu: “Ngươi cám ơn cái gì? Phải là ta cảm ơn mới đúng. Mời chuyển cáo cho Nhân hoàng bệ hạ giúp ta, ân tái tạo và báo thù này, Thiên Nghệ vô cùng cảm kích. Hiện giờ ta cần thu thập nguyên chất rải rác trong thiên địa, tạm thời không thể hiệu lực cho hắn. Nhưng nếu bệ hạ có lệnh, Thiên Nghệ sẽ không chối từ.”
Ngày xưa, trước đêm trở thành thiên đế, hắn đã chết trong tay nữ thần Ám Nguyệt và âm Thần.
Mà hôm nay, hắn không chỉ mượn tay Kế Tiễn Tiễn để bắn ra mũi tên báo thù về phía âm Thần – Nguyệt Hi, cũng bởi vậy mà hoàn thành nghi thức đoàn tụ nguyên thần.
Kế Tiễn Tiễn nghe vậy thì nở nụ cười: “Đó là việc của ngài và bệ hạ. ân đức ngài giúp ta Xạ nhật, là chuyện của chúng ta, há có thể gộp chung?”
Sau ngày hôm nay, đừng nói là đế quân, mà nàng còn có một hai phần hi vọng vấn đỉnh Tổ thần.
Cung Thần – Thiên Nghệ không khỏi nhìn nàng một cái, trong mắt chứa vẻ thưởng thức: “Chẳng trách hắn lại coi trọng ngươi như vậy, đồng ý bồi dưỡng ngươi trở thành Sát Phạt chi chủ thay thế cho Thất Sát. Nhưng ta đoán Thất Sát sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, ngươi cần phải ổn định, đừng để hắn thất vọng.”
Sau đó hắn lại ngóng nhìn bầu trời: “Có thể trả lời ta một chuyện không? Vì sao bệ hạ lại bắn chết Nguyệt Hi vào giờ phút này, đây há không phải giúp Thái Hạo thành đạo sao? Hắn từng nghĩ nên đối phó với Thái Hạo thế nào chưa?”
“Ta cũng từng hỏi vấn đề này.” Kế Tiễn Tiễn nhíu mày, ánh mắt cũng bối rối: “Bệ hạ nói, ta cứ xem thì biết.”
Ngay cả Thái Hạo ở giữa tinh không cũng không hiểu ý đồ của Sở Hi Thanh.
Nguyệt Hi vốn đã bị hắn đả kích đến trạng thái trọng thương gần chết, cho nên khi mũi Thần Yên Tiễn thứ hai đến.
Thái Hạo đã cảm thấy không đúng, muốn ngừng tay mà không kịp.
Sau đó hắn không nóng lòng hấp thu nguyên chất của Nguyệt Hi, mà đứng giữa Thái âm tinh cung, cau mày nhìn xuống phàm giới, đang suy nghĩ dụng ý của Sở Hi Thanh.
Mãi đến tận khi Thiên Câu kết thúc thôn nguyệt, U Huỳnh lại hiện ra lần nữa.
Khi hai mặt trăng và một mặt trời cùng hiện ra giữa tinh không, lực lượng âm dương bắt đầu bài xích đồng tính, hấp dẫn khác tính, U Huỳnh dĩ nhiên lại bắt đầu thu hút toàn bộ nguyên chất Thái Dương của Nguyệt Hi đã ngã xuống.
Thái Hạo chợt biến sắc mặt, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dốc sức hấp thu nguyên chất Thái Dương do Nguyệt Hi để lại.
Thật ra hắn vẫn chưa luyện hóa được xác Chúc Chiếu.
Hơn nữa, nguyên chất Thái Dương trong cơ thể Chúc Chiếu đã trải qua ngàn tỷ năm tháng, chất lượng không thể so sánh với nguyên chất của hai vợ chồng họ, cũng không bằng Bàn Cổ để lại.
Mấu chốt là nguyên chất của Nguyệt Hi bị U Huỳnh hấp dẫn, có thể sẽ ngưng tụ thành một vầng mặt trời khác.
Khi đó sẽ rất đáng sợ, Nguyệt Thần – U Huỳnh sẽ thức tỉnh, cũng hoàn thành âm dương hợp nhất chân chính.
Thái Hạo không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạnh mẽ hấp thu và dung hợp nguyên chất Nguyệt Hi để lại.
Nhưng đúng lúc này, Thái Hạo lại nhìn thấy Thần Phổ Chiếu.
Hắn được một bóng người như Chiến thần bảo vệ, đi đến ngoài 300 ngàn dặm hư không.
“Ma thần Táng Thiên…”
Thái Hạo quan tâm đầu tiên chính là Táng Thiên.
Kẻ thù từng giết hắn dĩ nhiên lại không chết! Đang yên lành đứng trước mặt mình.
Sau đó Thái Hạo lại chấn động, đã biết Sở Hi Thanh muốn làm gì.
Không được!
Hắn nhìn bóng người giống hệt mình kia, trên mặt đã không còn chút hồng hào.
“Ta vẫn đang sợ ngươi trở về, cũng sợ một ngày nào đó mình sẽ mất ý thức.” Thần Phổ Chiếu giơ tay lên, nâng một quả cầu máu trong tay: “Mà cách đây không lâu, bệ hạ đã cho ta một đề nghị. Ngươi muốn âm dương hợp nhất, muốn cướp lại tất cả những thứ đã mất, như vậy ta không ngại cho ngươi toại nguyện trước.”
Hắn không do dự, ném quả cầu máu về phía Thái Hạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận