Bá Võ

Chương 2304 - Chơi lớn (2)

Vì vậy, cả ngày hôm nay Lục Loạn Ly đều đang suy nghĩ chuyện đó.
Ngay cả chiếu thư sắc phong của Sở Hi Thanh cũng không nghe.
Mãi đến tận khi Sở Hi Thanh hỏi dò, Lục Loạn Ly mới bừng tỉnh.
Nàng đầu tiên là hơi kinh hãi, vô thức liếc mắt nhìn về phía bên trái của Sở Hi Thanh, lại phát hiện Sở Vân Vân đã rời đi từ trước.
Cũng không phải nàng sợ sệt Sở Vân Vân hay chột dạ gì.
Chỉ là cảm thấy căm tức và xấu hổ thì Sở Hi Thanh nói hai chữ ‘động phòng’ thôi.
“Đừng ăn nói linh tinh ở trước mặt Vân Vân tỷ!”
Lục Loạn Ly đỏ mặt, mắt chứa sát khí, nàng trợn mắt với Sở Hi Thanh: “Ngươi còn muốn động phòng hoa chúc? Không phải nên cho ta một câu trả lời trước sao?”
Không cầu hôn, không có ba sách sáu lễ.
Còn muốn động phòng hoa chúc? Nằm mơ đi thôi!
Sở Hi Thanh không khỏi trợn tròn mắt, mặt đầy khó hiểu: “Trả lời? Ta phải trả lời cái gì?”
Lục Loạn Ly cảm giác lồng ngực mình sắp nổ rồi, nàng cắn răng, siết chặt nắm đấm: “Tối ngày hôm qua, có phải ngươi cố tình chuốc rượu ta không? Tính toán ta? Chuyện này quả thực là lừa gạt!”
“Sao lại nói như vậy?”
Sở Hi Thanh nhíu chặt lông mày: “Trước khi uống rượu, ta đã nói đó là thần nhưỡng đỉnh cấp chuyên dành cho thần linh Vĩnh Hằng, còn sợ ngươi không uống nổi, là do ngươi không để vào mắt, liều mạng rót rượu vào miệng. Cái này sao lại gọi là chuốc rượu? Còn về phần tính toán ngươi…”
Trên mặt Sở Hi Thanh toát ra vẻ đau buồn: “Ngươi nói là chuyện gả làm vợ ta? Khi đó ta nói thật, không lẽ Ly nhi ngươi cho rằng ta đùa giỡn? Là đang tính toán ngươi?”
Lục Loạn Ly bị ánh mắt đau buồn và chất vấn của hắn làm cho cứng đờ, nhất thời nói không ra lời.
Hóa ra là lỗi của mình?
Là mình hiểu lầm Sở Hi Thanh?
Cũng không phải nàng không để cái thần nhưỡng đỉnh cấp kia vào mắt, mà là do nghĩ đến ngày mai Sở Hi Thanh sẽ xưng đế, Vân Vân tỷ tất sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ. Nàng vừa nghĩ đến đây thì lại vừa buồn vừa hối tiếc, bắt đầu mượn rượu giải sầu.
Còn nữa, khi đó mình cũng đáp ứng hơi qua loa.
Nhưng Sở Hi Thanh cũng chưa từng nói là sẽ sắc phong cho nàng làm phó hậu ở ngay ngày hôm sau.
“Chẳng lẽ Ly nhi ngươi đổi ý?”
Sở Hi Thanh lại thở dài một tiếng, ánh mắt u buồn, như đứt từng khúc ruột: “HIện giờ đổi ý cũng đã muộn, Ly nhi ngươi đã nhận lễ của quần thần, nhận chiếu thư sắc phong của ta ở trước mặt mọi người. Quốc sự không phải trò đùa, há có thể nói đổi là đổi?”
“Nhưng ta cũng không trói buộc ngươi, nếu Ly nhi ngươi thật sự không muốn, có thể tạm thời nhẫn nại vài năm. Chờ mấy năm sau, quốc sự ổn định, thì Ly nhi ngươi cao chạy xa bay cũng không muộn.”
Lục Loạn Ly nhất thời nghi ngờ không thôi.
Nàng suy đoán Sở Hi Thanh quá nửa là đang giả vờ giả vịt.
Mấu chốt là tên này giả bộ y như thật vậy, làm cho nàng chỉ nắm chắc năm sáu phần.
Lục Loạn Ly hận không thể gõ nát sọ của tên này, nhìn xem trong đầu hắn đến cùng là đang nghĩ cái gì.
“Ngươi không nói gì, ta coi như là ngươi đáp ứng rồi.” Thần sắc Sở Hi Thanh nghiêm túc: “Chúng ta nói chuyện chính đi, hôm nay Ly nhi ngươi cứ như người mất hồn, có chuyện gì sao?”
Lúc này, Lục Loạn Ly há miệng, muốn nói thật cho Sở Hi Thanh biết.
Nhưng đúng lúc này, nội tâm của nàng lại hơi hoảng hốt, nghĩ đến vài câu nói trên tờ giấy kia.
Nàng cũng không biết mình nghĩ thế nào, tiếp đó lại lắc đầu nói: “Không có gì, không có gì cả, ta chỉ bối rối khi bị ngươi lừa thôi. Vừa tỉnh lại đã là áo địch mũ phượng, lại bị nhiều người nhìn chằm chằm vào như vậy.”
“Thật sao?” Sở Hi Thanh không khỏi híp mắt nhìn Lục Loạn Ly.
Lục Loạn Ly nhất thời chột dạ, nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Thì ra là vậy!” Sở Hi Thanh nửa tin nửa ngờ.
Mà ngay khi Lục Loạn Ly vừa thả lỏng, lại bắt đầu sinh lòng khó hiểu về tất cả những thứ mình vừa làm.
Thì chung quanh nàng bỗng nhiên nổ tung.
Lục Loạn Ly vô thức muốn rút đao phòng ngự, nhưng vẫn không kịp làm gì, thì đã phát hiện mình đang ngồi trên đầu gối của Sở Hi Thanh.
Ánh mắt Lục Loạn Ly hơi co lại.
Vừa rồi Sở Hi Thanh đã dùng Tru Thiên Đao chém nát tất cả phòng ngự của nàng, lại lấy Như Ý chi pháp để kéo nàng lại đây.
Lục Loạn Ly thế mà lại không có sức chống cự, cũng không kịp làm ra bất kỳ loại phòng ngự nào.
Nàng muốn giãy dụa, nhưng lại nghe thấy tiếng hừ lạnh của Sở Hi Thanh: “Đừng động đậy!”
Lúc này, chẳng những có chân nguyên và đao khí mạnh mẽ xâm nhập vào thân thể của nàng.
Mà giọng nói của hắn còn ngậm lấy Như Ý chi pháp mạnh mẽ, làm tâm linh của nàng chấn động.
Động tác của Lục Loạn Ly nhất thời cứng đờ.
Cũng trong cái nháy mắt tiếp theo, Lục Loạn Ly đột nhiên trợn tròn mắt.
Cái tên Sở Hi Thanh này, thế mà lại bao trùm khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân kia lên mặt của nàng, bao trùm ở trước mắt nàng, mãi đến tận khi hai người không còn chút khoảng cách nào.
Thậm chí sau khi tiếp xúc xong, tên này còn được voi đòi tiên, còn thăm dò sâu hơn.
Nội tâm Lục Loạn Ly rung động, đầu óc như nổ tung, trái tim cũng đập thình thịch như trống.
Cái tên này…!
Bạn cần đăng nhập để bình luận