Bá Võ

Chương 1190: Nhất Kiếm Khuynh Thành vs Thiên Hạ Phong Đao (5)

Lúc này, vẻ mặt của đám người kia mới buông lỏng.
Nhưng mà cũng đúng, một đám tạp chủng ngũ phẩm tứ phẩm, cộng thêm vài con Thi Tướng tam phẩm, nào có tư cách đi quấy nhiễu Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y?
Dù vương của bọn họ thổi một hơi, cũng đủ để đám người kia đóng băng. Dù là ngồi im một chỗ, thì những người kia cũng không thể tiến đến gần.
Chỉ sợ từ đầu đến cuối, vị này vẫn luôn coi đám người kia như không khí.
“Nhưng mà ta rất thất vọng.”
Thiếu nữ áo trắng nhìn vào hư không, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Nhược Ly sống lâu như vậy rồi, lại không có một chút tiến bộ nào. Tích lũy mấy trăm năm, lại bị một nha đầu mới bước vào nhất phẩm hơn ba mươi năm ép đến nước này, rốt cuộc mấy trăm năm tháng đó đi đâu rồi?”
Mọi người nghe vậy thì lập tức biến sắc mặt, bọn họ cúi đầu nằm rạp, không dám lên tiếng.
Người Vấn Thù Y đang đánh giá, đường đường là Băng thành Vương nữ Trưởng Tôn Nhược Ly.
Đây không chỉ là ‘Vương’ của bọn họ, mà còn là trưởng nữ mà Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y yêu thương nhất, cũng là cường giả cao cấp nhất, khiến cho vô số chủng tộc trên đại dương phải sợ hãi.
Mà đám người bọn họ, có lẽ chỉ có một hai người là có thể bước vào nhất phẩm.
Vì vậy bọn họ chẳng những không dám nói tiếp, thậm chí ngay cả nghe cũng không dám nghe.
Lúc này, thiếu nữ áo trắng lại phất tay một cái, làm cho một mảnh kim loại có chất liệu như lông chim bay ra khỏi tay áo.
Sau đó, những lông chim kia đột nhiên biến hóa, nhanh chóng ‘lớn lên’, hóa thành từng mảnh từng mảnh áo giáp màu bạc trắng, rồi bao trùm trên người nàng.
Cuối cùng, mặt của thiếu nữ áo trắng bị một tấm mặt nạ xấu xí bao trùm.
Hình dạng của mặt nạ này lại rất tương tự với bức tượng điêu khắc Huyền Minh ở bên trong Huyền Minh điện.
Phía sau nàng cũng xuất hiện một đôi cánh chim màu trắng bạc.
Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này thì nhất thời kinh ngạc.
Một ông lão tóc trắng trong đó lại hiện lên vẻ lo lắng: “Vương, ngài không thể ra tay! Trạng thái của ngài bây giờ rất . . . Ngài vừa mới thức tỉnh, thân thể còn chưa khôi phục. Lực lượng của Vương nữ điện hạ đủ để ứng phó với Tố Phong Đao, thần đoán nữ nhân này cũng không dám giết người ở Vô Chương dương này.”
Thiếu nữ áo trắng lại không để ý đến.
Nàng chờ chiến giáp màu trắng bạc hoàn toàn bao trùm thân thể, rồi hóa thành một tia sáng màu trắng, lao về phía chiến trường.
Nàng vung tay áo lên, hai người đang chiến đấu liền tách ra.
Lực lượng hàn băng cực hạn kia còn đóng băng Tru Thiên võ ý của Tố Phong Đao.
Vị thiếu nữ mặc giáp bạc này lập tức xuất hiện ở trước người Trưởng Tôn Nhược Ly: “Lùi lại cho ta!”
Nàng dùng giọng nói răn dạy, không cho làm trái. Đồng thời giơ tay lên, Thần Ly kiếm trong tay Trưởng Tôn Nhược Ly lập tức bay vào trong tay nàng.
Cheng!
Khi Thần Ly kiếm và Tru Lục thần đao lại va chạm lần nữa ở trong hư không hỗn độn, Tố Phong Đao lại bị che bởi một lớp băng mỏng.
Tố Phong Đao lập tức đập vỡ tầng băng mỏng này, nhưng sắc mặt khá ngưng trọng, ngẩng đầu lên nhìn nhìn với thiếu nữ giáp bạc.
Nữ nhân trước mặt nàng, hẳn là người có thể sánh vai với Huyết Nhai Đao Quân ở 800 năm trước, Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y!
Thật mạnh!
Mạnh đến mức khiến nàng phải ngước nhìn.
Tu vị của hai người đều là trên nhất phẩm, nhưng chênh lệch lại như đất với trời, thậm chí khoảng cách còn xa hơn cả nhị phẩm đến nhất phẩm thượng.
Chỉ là chiến ý của Tố Phong Đao không giảm là lại tăng, như một ngọn lửa cháy hừng hực.
Sở Hi Thanh hồn nhiên không biết hai đại cao thủ siêu nhất phẩm đang sắp sửa chiến đấu ở Hỗn Độn điện.
Hắn đang đi với Diệp Tri Thu về phía Nhai Tí điện.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một đám người.
May mắn là những người này không phải chó săn của triều đình, không may là những người này đều mặc chiến giáp màu bạc có tiêu chí khá đặc trưng.
Bọn họ hiển nhiên là người của Cực Đông Băng thành, hơn nữa tu vị đều không yếu, trong đó có hai người cực mạnh, ít nhất cũng là tam phẩm.
Sở Hi Thanh nhíu chặt lông mày, lòng thầm nói quả thật là đằng trước có sói, đằng sau có hổ.
Lúc này hắn đã lấy cành tùng trong tay áo ra, lại nhìn đám người này với ánh mắt cảnh giác.
Ánh mắt của đám người mặc giáp bạc bên đối diện cũng tràn đầy bất thiện, nhưng khi bọn họ nhìn thấy cành tùng trong tay Sở Hi Thanh, thì ánh mắt lại hiện lên vẻ ngưng trọng.
Tuy nhiên, có một thiếu niên trong đó lại nở nụ cười: “Ngươi chính là hạng 19 Thanh Vân Tổng Bảng, cái gọi là Vô Cực Đao Quân của Thần Châu kia?”
Người này khoảng tầm mười sáu tuổi.
Hắn mặc một thân giáp bạc, da thịt trắng nõn như là tuyết trắng, sống mũi cao vút, môi hồng răng trắng, anh tuấn tiêu sái, một đôi mắt đen nhanh tựa như có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này.
Nhưng giờ phút này, trong con ngươi của thiếu niên lại ngậm lấy vài phần khinh thường.
Sở Hi Thanh nhận ra vẻ bất thiện trong giọng nói của đối phương, liền liếc mắt nhìn qua.
Ánh mắt của hắn giống như một lưỡi đao quét qua, lúc này lại phát hiện dung mạo của thiếu niên này có một chút tương tự với thiếu nữ áo trắng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận