Bá Võ

Chương 1518: Áp chế (3)

“Đại tướng quân nói mê sảng gì vậy?”
Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, trong mắt chứa vẻ trêu tức: “Hai người này là nhân chứng quan trọng của ta, không thể sai sót. Nếu đại tướng quân nhất định phải ra tay cướp nhân chứng của ta, vậy thì ta và ngươi chỉ có thể nói chuyện bằng binh đao thôi.”
Nội tâm Tần Thắng âm trầm, nhất thời lại có cảm giác cưỡi hổ khó xuống.
Nếu cứ rút đi như vậy, hắn không cam tâm, càng là mất mặt xấu hổ.
Đừng thấy nơi này chỉ có bọn họ chứ không có ai khác.
Nhưng động tĩnh vừa rồi, không biết đã đưa đến bao nhiêu người quan sát rồi.
Nếu như tiếp tục như vậy, hắn cũng không thể làm gì Sở Hi Thanh, cục diện chỉ càng lúng túng hơn.
Đáng tiếc là thân quân Thiết Sơn Đô của hắn vẫn còn ở Băng Châu.
Nếu như có ba vạn thân quân tu luyện bí pháp Hoàng Đạo làm hậu thuẫn, hôm nay hắn có thể chống đỡ kiếm khí của Mộc Kiếm Tiên, giết chết hai tên phản tặc này!
Sắc mặt Tần Thắng biến ảo không ngừng, dùng ánh mắt như muốn nuốt sống người để nhìn nhau với Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh thì lại không thèm để ý, trên mặt vẫn thản nhiên như không, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tần Thắng, lại như nhìn một tên hề.
Cái này càng khiến Tần Thắng tức giận hơn.
Khi song phương đang giằng co, một bóng người màu đỏ đã rơi xuống gần đó.
Đó chính là Thiết Sơn quận chúa Tần Tịch Nhan, nàng còn chưa đến mà tiếng cười đã truyền đến trước: “Thúc phụ trở về từ bao giờ vậy? Đang tán gẫu với sư đệ sao?”
Sau khi vị này hạ xuống, liền quét mắt nhìn bốn phía, sau đó ra vẻ kinh ngạc: “Bầu không khí nơi này không đúng lắm, không biết hai vị xung đột vì chuyện gì? Có chuyện gì thì từ từ nói, Thiết Sơn Tần thị và Vô Tướng thần tông đều trấn thủ Bắc vực, có thể nói như chân với tay, đều là người mình.”
Trong đáy mắt của Tần Tịch Nhan lại ngậm lấy mấy phần bất đắc dĩ.
Thật ra nàng không muốn đến.
Nhưng mà nàng đang ở quận Yến An, nếu như làm bộ không biết thì đúng là không còn gì để nói.
Nàng không ngờ Sở Hi Thanh không chỉ dám xung đột trực tiếp với Tần Thắng, mà song phương còn giằng co lâu như vậy.
“Quận chúa đến rất đúng lúc!” Sở Hi Thanh cười nhẹ một tiếng: “Phong tiên sinh, mau giao thích khách trong tay ngươi cho quận chúa, để nàng mang về Vô Tướng thần tông, do Giới Luật đường thẩm vấn.”
Cuồng Kiếm – Phong Tam cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn dứt khoát ném tên võ tu tam phẩm trong tay về phía Tần Tịch Nhan.
Tần Tịch Nhan nhất thời ngẩn ra, nàng vô thức tiếp nhận võ tu tam phẩm kia, sau đó liền biến sắc mặt: “Sư đệ nói vậy là có ý gì?”
“Sư tỷ không chỉ là gia chủ Thiết Sơn Tần thị, là muội muội ruột của Bá Võ Vương, lại còn là đệ tử chân truyền của Vô Tướng thần tông ta.”
Sở Hi Thanh cười giải thích: “So với vị Tần đại tướng quân này, ta càng tin tưởng quận chúa hơn, đó không phải chuyện đương nhiên sao? Nói đến thì rất nhiều người của tông ta đều có chờ mong với quận chúa. Mong rằng quận chúa đưa người này về Vô Tướng thần sơn, đừng để chúng ta thất vọng.”
Tần Tịch Nhan nghe thấy mấy câu này, chỉ cảm thấy đau đầu đau răng.
Cái tên tạp chủng này, lại gây xích mích ly gián ở ngay trước mặt bọn họ luôn!
Hắn còn đẩy tâm tư âm u của mình ra chỗ sáng!
Nhưng Tần Tịch Nhan chỉ hơi do dự một chút, liền nghiêm túc gật đầu: “Sư đệ yên tâm, ta sẽ đưa hắn về Vô Tướng thần sơn.”
Mình đúng là muốn lấy được sự tin tưởng từ Vô Tướng thần tông.
Không chỉ là muốn tu hành Thần Ý Xúc Tử Đao ở cấp độ sâu hơn, mà còn muốn mượn lực lượng của Vô Tướng thần tông, cướp lại quyền lực ở Thiết Sơn Tần thị.
Lúc trước, Vô Tướng thần tông chỉ có chút lực lượng đê giãy dụa dưới sự chèn ép của triều đình.
Bây giờ, nàng lại biết dù Vô Tướng thần tông không còn tỷ tỷ của nàng, thì vẫn là thần tông đệ nhất thiên hạ như cũ!
Hai tay của Tần Thắng lại phát ra từng tiếng răng rắc.
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Tịch Nhan một chút, sau đó liền hừ nhẹ một tiếng: “Các ngươi . . . tự giải quyết cho tốt!”
Khi Tần Thắng chuẩn bị ngự không rời đi, Sở Hi Thanh lại đè đao, lại hỏi lần nữa: “Tần đại tướng quân cho rằng Vô Tướng thần tông ta cần dựa vào ngươi và đại quân dưới trướng ngươi để đối kháng Cự linh, cho nên không sợ hãi?”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng, thần thái hờ hững.
Tần Thắng lại chỉ làm như không nghe thấy, tục tục bay đi xa.
Hắn âm thầm cười gằn, nghĩ thầm đúng thì lại làm sao?
Tần Thắng chính là nghĩ như vậy.
Lúc này, Dạ Lang tộc đã có khuynh hướng khôi phục, không biết vì sao mà mấy bộ lạc Vương tộc nhị phẩm của Bất Chu sơn cũng chuyển về phía nam.
Ngoại trừ Tần Thắng hắn ra, không có ai có thể giúp Vô Tướng thần tông ổn định cục diện ở Băng Châu.
Sở Hi Thanh tựa như nhìn thấu tâm tư của hắn, giọng nói thản nhiên: “Đại tướng quân tốt nhất là quý trọng khoảng thời gian này đi, nhiều nhất là hai năm nữa thôi. Trong vòng hai năm, Sở mỗ liền học được hai thức đầu của Thần Ý Xúc Tử Đao, đến khi đó một mình Sở mỗ liền có thể trấp áp Bắc vực, Vô Tướng thần tông cũng có thể chống đỡ Cự linh, còn cần Tần Thắng ngươi làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận