Bá Võ

Chương 1717: Là ngươi ép ta (4)

Vô Thượng huyền tông là thần tông nhất phẩm gần nơi này nhất, bọn họ chính là người cầm đầu võ lâm khu vực phía đông Thần Châu.
Khi mấy người nói đến đây, bọn họ liền nhìn thấy một mảnh ánh sao lóng lánh ở phía bầu trời, cuối cùng mười mấy bóng người xuất hiện ở nơi này.
“Kỳ chủ?”
Lệ Mãn Sơn nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thần sắc nghiêm lại, đi qua thi lễ: “Lệ Mãn Sơn tham kiến Kỳ chủ.”
“Là Mãn Sơn à.”
Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn vào hang động kia một chút, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lệ Mãn Sơn: “Tình hình nơi này không giống như những gì ngươi đã nói.”
Lệ Mãn Sơn nghe vậy thì hơi xấu hổ, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tông chủ Thi Sơn tông Lệ Hiên đã đi qua.
Hắn cười khổ một tiếng: “Là chúng ta đánh giá cao bản thân mình, cũng không ngờ lá cờ Nghịch Thần Kỳ lại chạy vào mộ Cơ Dương.”
Sau đó Lệ Hiên ôm quyền: “Lẽ nào Kỳ chủ cũng đến vì lá cờ Nghịch Thần Kỳ?”
Hắn vừa nói chuyện vừa nhìn đám người sau lưng Sở Hi Thanh với ánh mắt kinh dị.
Chỉ bằng khí cơ của những người này, hắn có thể nhận ra đội hình cao thủ của Sở Hi Thanh cực kỳ mạnh.
Ngoại trừ hai vị Thiên Bảng là La Hán Tông và Trưởng Tôn Nhược Lam ra, đám người còn lại cũng sâu không lường được.
Lệ Hiên không dám thất lễ, cũng thi lễ chào hỏi mấy người này.
“Vừa là vì lá cờ Nghịch Thần Kỳ, cũng là vì mộ Cơ Dương, chuyện này xảy ra trong địa bàn của Thiết Kỳ Bang ta, ta không thể bỏ mặc.”
Sở Hi Thanh lại nhìn về phía hang động kia.
Ánh mắt của hắn cực kỳ sắc bén, tựa như muốn nhìn rõ nơi sâu xa trong hang: “Tình hình bên trong thế nào?”
“Không rõ lắm.” Lệ Hiên lắc đầu: “Mấy ngày trước, mộ Cơ Dương xuất hiện tổng cộng bốn lỗ hổng, mà chúng ta chỉ ngăn chặn được hai nơi. Nhưng chỉ là lối vào trước mắt này, đã có đại trưởng lão của Vô Thượng huyền tông, Ngự Thần tông, Nam Thiên môn, Ma Chiến lâu, Huyết Bức sơn đi vào, chứng tỏ mấy nơi còn lại cũng có không ít cao thủ đi vào.”
Sau đó hắn nói với vẻ khuyên can: “Kỳ chủ muốn tiến vào mộ Cơ Dương, thì phải cân nhắc nhiều hơn. Ta thấy tình hình trong đó không đúng lắm, tựa như có người đang muốn bố cục, mưu tính Kỳ chủ.”
Hảo cảm của Sở Hi Thanh với vị tông chủ này nhất thời tăng mạnh, mặc dù đối phương đã dựa vào đầu Hà La Ngư kia để hãm hại rất nhiều tiền của hắn.
Hắn nở nụ cười tiêu sái: “Lẽ nào ta không biết? Nhưng dưới trướng ta cao thủ nhiều như mây, có gì phải sợ?”
Lệ Hiên nghe vậy, không khỏi quét mắt nhìn đám người sau lưng Sở Hi Thanh lần nữa.
Muốn nói cao thủ như mây, vậy thì cũng đúng.
Nhưng đám người này có đáng tin không?
Những khách khanh hộ pháp này của Thiết Kỳ Bang, ngay cả một người ngoài như hắn cũng cảm thấy rất không đúng.
Sở Hi Thanh lại hỏi tiếp: “Các ngươi có thể chữa trị phong ấn không?”
“Chữa từ bên ngoài là không được.” Đây là một vị đại trưởng lão của Thi Sơn tông, sắc mặt hắn đắng chát: “Nhất định phải đưa một lượng lớn nhân thủ vào trong mộ để chữa trị phù văn, hơn nữa thời gian càng nhanh càng tốt.”
Vấn đề là trong mộ có rất nhiều cao thủ, rất nhiều nguy hiểm đang rình rập.
Thi Sơn tông bọn họ chỉ là một môn phái tam phẩm, tổng cộng chỉ có năm đại trưởng lão tam phẩm, cộng thêm tông chủ nhị phẩm. Chút vốn liếng này, thật sự là không chịu nổi tổn thất.
Cục diện thiên hạ đang thay đổi, nếu mất cao thủ tọa trấn ở thời điểm rối loạn này, vậy thì sẽ có nguy cơ diệt vong.
Mười mấy vạn năm qua, Thi Sơn tông đã bị diệt bảy lần, tất cả đều nhờ vào vị ân chủ phía sau bọn họ để xây dựng lại.
“Có thể chữa trị là tốt rồi.” Vẻ mặt Sở Hi Thanh buông lỏng: “Vậy thì lần Lệ tông chủ dẫn ít người đi vào cùng ta. Không cần lo về an toàn, Sở mỗ đảm bảo sẽ bảo vệ các ngươi bình yên vô sự.”
Đám người Thi Sơn tông nghe vậy, vẻ mặt nhất thời nghiêm túc, nhìn về phía tông chủ của mình.
Lệ Hiên thì lại hơi do dự, hắn suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cắn răng một cái: “Vậy thì làm phiền Đao Quân! Mọi người nghe lệnh, trừ Ngu đại trưởng lão và Đặng đại trưởng lão suất lĩnh bảy đệ tử chân truyền và hai mươi đệ tử nội môn thủ ở đây, tất cả người còn lại đều đi theo ta.”
Mấy kẻ bên cạnh Sở Hi Thanh giống như không quá đáng tin.
Nhưng hai người La Hán Tông và Trưởng Tôn Nhược Lam đúng là cao thủ Thiên Bảng hàng thật giá thật.
Lệ Hiên nghĩ thầm, hai người bọn họ cộng thêm bản thân mình, chắc hẳn là có thể chữa trị phong ấn.
Có lẽ đây cũng là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Lệ Hiên hai tay kết ấn, nói một chữ ‘Lên’. Một chiếc quan tài làm bằng vàng ngọc ở phía sau hắn nhất thời bay lên, trôi nổi ở phía sau hắn.
Sở Hi Thanh nhìn quan tài kia một chút, trong mắt hiện ra một tia kiêng kỵ. Sau đó lại thấy buồn cười, rồi cất bước đi vào hang động trước.
Khi đám người bước vào hang động không lâu.
Hai bóng người xuất hiện ở mảnh núi rừng cách đó không xa.
Một bóng người do lá cây ngưng tụ thành, hắn đáng đưa mắt nhìn về phía miệng hang.
Còn có một người áo đen chạy đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận