Bá Võ

Chương 1802: Mười hai Thần vệ (3)

Sở Hi Thanh cầm chén trà lên, vẻ mặt ôn hòa trò chuyện với mọi người.
“Lần này, diệt Thủy Thiên hội khiến Thiết Kỳ Bang thu hoạch rất nhiều. Tiền bạc lên đến ngàn tỷ, ruộng đất và bất động sản nhiều vô số kể, còn có 40 vạn binh khí và chiến giáp. Bên phía Nội Vụ đường đang thống kê, dự tính số tiền bạc này đủ cho Thiết Kỳ Bang chúng ta chi tiêu ba năm…”
Mấy người Cô Minh Nguyệt và Bá Thiên Lai nghe đến đây thì nhíu mày.
Nếu trong bagn có tiền, vậy thì nên tăng lương bổng cho bọn họ nha! Đừng để bọn họ phải tự mang lương khô, vô tư kính dâng nữa.
Nhưng hiển nhiên là Sở Hi Thanh không để ý đến bọn họ, hoặc giả vờ như không biết.
“Nhưng chư vị phải biết ân oán giữa ta và triều đình, Sở mỗ và cẩu hoàng đế kia không đội trời chung, không chết không thôi, tương lai nhất định phải phân sinh tử.”
“Vì vậy Thiết Kỳ Bang cần khuếch trương tiếp! Ta đã bảo mấy người Thiết Tiếu Sinh và Lỗ Bình Nguyên, tiếp tục chiêu mộ bang chúng, đồng thời phân phối ruộng đất mới cướp được. Dựa theo quy chế của tiền triều, tráng đinh gia nhập sẽ được chưa…”
“Mặt khác, đối chiếu với cấm quân của Đại Ninh, chiêu mộ 35 vạn binh mã tinh nhuệ, 12 vạn thủy sư. Dự tính hơn nửa năm sau, Thiết Kỳ Bang ta sẽ có 180 vạn binh mã, đủ để quét ngang các châu Giang Nam.”
“Vấn đề là huấn luyện binh mã cần một lượng lớn tiền tài, lương bổng, linh dược, binh khí, vân vân… chi tiêu rất lớn. Ý của ta là, bắt đầu từ ngày mua, phát binh đến bốn quận phía bắc Phì Châu và Ngô Châu, bình định Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, chiếm cứ dọc tuyến kênh đào, mãi đến tận miệng sông Thương Lãng mới thôi.”
Nội tâm Thiết Cuồng Nhân hơi trầm xuống.
Thiết Kỳ Bang vừa mới nuốt tám quận phía nam Phì Châu, và cả mấy quận thành ở thượng du sông Thần Tú, giờ lại muốn mở rộng lên phía bắc?
Hắn mới trở về Thiết Kỳ Bang được mấy ngày, cũng biết căn cơ của Thiết Kỳ Bang bây giờ quả thực là yếu kém đến mức không còn gì để nói.
Ngoại trừ hai quận Tầm Dương và Tú Thủy ra, bon họ thậm chí còn không có căn cơ gì đáng nói.
Thiết Kỳ Bang bây giờ, quan trọng nhất là ổn định và lắng đọng, mà không phải mở rộng.
Nhưng khi Thiết Cuồng Nhân quét mắt nhìn đám người nơi này, thì lại âm thầm thở dài.
Với tài lực của Thiết Kỳ Bang, là không nuôi nổi nhiều cao thủ như vậy.
Bọn họ muốn duy trì cục diện như bây giờ, ngoài mở rộng ra thì không còn cách nào khác.
Huống hồ Sở Hi Thanh và triều đình thù sâu như biển, bây giờ đúng là cần phải huấn luyện một nhánh đại quân để chống lại triều đình.
Vân Phong Khinh thì lại nhíu chặt mày liễu.
Lúc trước, Sở Hi Thanh từng nói hắn và hai vị Lâu chủ của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu đều có ăn ý, sẽ giả vờ giả vịt giằng co.
Một phương ra vẻ với triều đình, một phương đối phó với Băng Thành.
Vân Phong Khinh lập tức âm thầm thở dài.
Trước khác nay khác, Thiết Kỳ Bang bây giờ, chỉ riêng Địa Bảng cũng đã có mười mấy vị rồi.
Đây rõ ràng là một con hổ đói! Một con hung thú.
Hổ đói bụng, há có thể không ăn thịt người?
Thiết Kỳ Bang thở dài trong lòng.
Nàng cảm thấy phủ Tương Vương sau lưng mình đã làm một việc ngu xuẩn.
Bọn họ phóng thích Thiết Kỳ Bang, phóng thích Sở Hi Thanh, bây giờ con hổ đói này lại cắn đầu bọn họ.
Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là một trong những tài nguyên quan trọng của phủ Tương Vương, bây giờ không biết Tương Vương điện hạ sẽ ứng đối thế nào?
“Trận chiến này cũng giống như trận chiến với Thủy Thiên hội. Do sáu bị hộ pháp, Tẩy Bích Thiên, La Dương, Thiết Cuồng Nhân và Tả Thanh Vân dẫn theo một vạn người qua sông, tấn công Thanh Phong Minh Nguyệt lâu. Người có chiến công sẽ được thăng cấp lên làm một trong năm đại đường chủ của Chiến Đường, hoặc là làm mười hai Thần vệ của ta.”
Số lượng Thần vệ của Sở Hi Thanh đã mở rộng, trước bảy cái, bây giờ là mười hai.
“… Khoảng tầm một tháng sau, ta sẽ tìm kiếm nơi cử hành ‘nghi thức’ tứ phẩm thượng của Vô Tướng công, đồng thời sử dụng bí dược thăng cấp tu vị. Đến khi đó sẽ chọn người đáng tin cậy trong các đường chủ Chiến đường và 12 Thần vệ đi cùng, làm hộ pháp cho ta.”
Sở Hi Thanh nói đến đây, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Sáu vị hộ pháp bên dưới đều thản nhiên, thậm chí là không thèm phản ứng.
Bọn họ cũng không có hứng thú gì.
Sở Hi Thanh thở dài.
Quả nhiên là chỉ lừa được một lần, không thể lừa mãi.
Một người người thông minh, sẽ không vào cùng một cái bẫy hai lần.
Vì vậy, hắn phải lấy ra lợi ích thật.
Vẻ mặt Sở Hi Thanh nghiêm túc: “Chư vị có biết, ta từng có cơ duyên học được Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ. Kiến Nguyên đế có thể rót long khí vào thân thể thuộc hạ, tế luyện chín đại ‘Long Trụ thiết vệ’, tăng cường tu vị của bọn họ.”
“Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ của ta cũng không khác nhiều, trước mặt tuy tăng cường không nhiều. Nhưng chờ đến khi Thiết Kỳ Bang ta bao phủ Giang Nam, thì long khí này có thể giúp võ tu nhị phẩm thượng tăng lên ít nhất là một cấp! Vì vậy nên chỉ có người được Sở mỗ tin tưởng nhất, mới có tư cách trở thành mười hai Thần vệ, mới có thể được Sở mỗ rót long khí vào người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận