Bá Võ

Chương 1746: Bí mật của đỉnh khổng lồ (3)

Sau này Sở Hi Thanh sẽ có hai đầu nguồn long khí, một là Thập Nhị Đô Thiên Thần Long Trấn Quốc đại trận của Kiến Nguyên đế, một cái khác chính là đại trận nơi này.
Ngoại hình long khí của hắn cũng phát sinh biến hóa vô cùng to lớn.
Tuy rằng hạt nhân vẫn là mười hai con Xích Long, nhưng ngoại hình lại bắt đầu biến hóa theo chiều hướng của Ứng Long, hơn nữa toàn thân đều là màu ngọc tím.
Sở Hi Thanh chỉ dùng ba canh giờ, liền hoàn thành sửa chữa.
Lại dùng tận một ngày một đêm, mới có thể hòa tinh huyết vào trong mười hai Huyền Hoàng long trụ.
Lúc này, hắn lại đi đến phía trên cái đỉnh khổng lồ kia, quét mắt nhìn bốn phía.
Sau khi mười hai Huyền Hoàng long trụ được chữa trị, khí đen tràn ngập nơi này đã nhạt đi không ít.
Sở Hi Thanh nhìn một lát, liền trở về tẩm cung của Cơ Dương.
Cơ Dương và Sở Vân Vân vẫn đang chờ ở lối vào.
Nguyên thần hóa thể của Cơ Dương vốn bị khí đen bao phủ.
Nhưng khi Sở Hi Thanh đi ra, lại phát hiện khí đen quanh người Cơ Dương đã nhạt hơn không ít. Vẻ ngưng trọng trên mặt nàng cũng giảm bớt, làm cho khí chất của nàng hơi đổi, nhìn qua thoải mái hơn nhiều.
“Phong ấn đã được chữa trị, Cơ Dương cảm ơn Đao Quân.”
Cơ Dương cúi người hành lễ với Sở Hi Thanh, sau đó lại đưa một thứ màu trắng bạc, hình dạng như đế đèn cho Sở Hi Thanh: “Đây là thứ Đao Quân muốn, không tính ở trong thù lao. Nhưng thứ này có liên quan đến Thời Thần – Chúc Quang âm, xin Đao Quân dùng cẩn thận.”
Sở Hi Thanh nhìn cái đế đèn màu bạc này một chút, trong mắt lại lóe lên một tia kỳ dị.
Hắn thu thứ này vào tay áo, sau đó lại nhìn Cơ Dương, muốn nói lại thôi.
Cơ Dương lại không cho hắn cơ hội.
Vị này hơi vung tay lên, trực tiếp nhiễu loạn không gian, đưa bọn họ ra ngoài cung.
“Việc trong cung đã xong, mời hai vị trở về, tiếp theo còn xin hai vị nhanh chóng tìm kiếm độc châu thất lạc giúp ta. Ngoài ra, nếu ngày sau Đao Quân thiếu lực lượng cực dương, thì có thể đến tìm ta, nơi này của ta nhiều đến dùng mãi không hết, tích nhiều cũng thành họa.”
“Đến khi đó ngươi chỉ cần đứng ở trên mặt đất rồi gọi ta là được, nhớ là phải mang theo linh hỏa để tịnh hóa, Táng Thiên thần viêm của ngươi không được. Nghịch Thần chi hỏa thì có thể, Nam Minh Ly Hỏa và Thái Dương chân hỏa cũng được, Tam Muội chân hỏa thì càng tốt, có thể tịnh hóa sạch sẽ hơn.”
Sở Hi Thanh đương nhiên là không có sức chống cự.
Nhai Tí Đao của hắn chỉ chịu được một phần ngàn cái nháy mắt, lập tức bị đưa ra ngoài.
Khi hắn ổn định lại, phát hiện mình đã trở lại nơi đại chiến với đám người Chử Kinh Hồng.
Hắn nhìn đường hầm đi xuống mộ Cơ Dương ở phía trước.
Đường hầm này đang từ từ khép lại, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Hiển nhiên là vị kia không hi vọng hai người bọn họ tiến vào tẩm cung của nàng.
Sở Hi Thanh không khỏi nhíu chặt lông mày: “Vân Vân, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Nàng hiển nhiên là đang ẩn giấu một ít chuyện, nhưng không có ác ý.”
Sở Vân Vân bình tĩnh, suy tư: “Có thể là nàng cũng bất đắc dĩ. Nàng có thể cho phép ngươi hòa tinh huyết vào mười hai Huyền Hoàng long trụ. Chứng tỏ nàng có thiện ý với ngươi, hơn nữa còn có tâm tác thành cho ngươi.”
“Ta biết.” Sở Hi Thanh hơi gật đầu, trong mắt hiện ra ý kinh hãi: “Ta muốn nói là thứ cái đỉnh kia trấn áp. Ngươi cảm ứng được không? Có thể là… “
“Không cần nói, tốt nhất là cũng không nên nghĩ đến.” Sở Vân Vân bỗng nhiên đánh gãy lời nói của Sở Hi Thanh: “Hỗn Độn không có khiếu, khai khiếu tức chết. Vị phía dưới đại đỉnh kia, rất có thể cũng đang nằm trong trạng thái này, sẽ biến hóa theo lòng người.”
“Nếu như người cho rằng vị đó là thứ gì, vậy thì vị đó sẽ hoàn toàn định tính. Giống như một ít yêu thần hoang dã trên thế gian, chúng nó là yêu hay là thần, đều do người mà định.”
Sở Hi Thanh lập tức bừng tỉnh, liền ngậm miệng không nói.
Hắn lắc đầu cười khổ: “Vì vậy, chắc hẳn vị này có lý do khi ẩn giấu chân tướng.”
Sau đó, Sở Hi Thanh lại liếc mắt nhìn về phía Sở Vân Vân: “Vừa hay nơi này không có người, ngươi lấy thứ trong lá cờ Nghịch Thần Kỳ ra xem đi.”
Hắn biết bên ngoài có rất nhiều người đang chờ.
Có một ít người ngóng trông hắn đi ra, cũng có một số người hi vọng hắn chết ở nơi này.
Mà một khi hắn biến mất trong thời gian dài, chắc chắn sẽ khiến lòng người rung động.
Ngay cả nội bộ của Thiết Kỳ Bang, cũng sẽ có rất nhiều người sinh lòng không nên có.
Nhưng ra muộn thêm một chút cũng không có gì.
Bây giờ hắn càng muốn biết, đạo linh cơ dị thường bên trong lá cờ Nghịch Thần Kỳ là thứ gì, có phải là thứ hắn đoán hay không.
Sở Vân Vân thì lại yên alwnjg không nói, nàng lấy Nghịch Thần Kỳ ra, sau đó lấy một thứ từ giữa lá cờ ra.
Đó là một cái binh phù màu đỏ tươi, toàn thân lộ ra vẻ mạnh mẽ và hùng vĩ, cũng có khí sát phạt vô cùng ác liệt.
Sở Vân Vân nắm thứ này trong tay, cảm nhận từng đợt đau đớn như bị cắt da cắt thịt.
Ánh mắt nàng phức tạp: “Thứ này đúng là thứ để mở bảo tàng Liệt Vương, nhưng cái gọi là bảo tàng của vị Vũ Liệt thiên vương kia, lại không giống như thế nhân tưởng tượng.”
Sau đó, Sở Vân Vân ném thứ này cho Sở Hi Thanh.
“Rất ít người đương đại có thể sử dụng thứ này, mà ngươi chính là một trong số đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận