Bá Võ

Chương 2035 - Sở lang (3)

Vấn Thù Y vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn Nguyệt Hinh.
Nàng lập tức có cảm ứng, liếc mắt nhìn ra ngoài sân: “Vấn Thiên Khuyết?”
Tuy giọng nói của Vấn Thù Y không gợn sóng, nhưng lại ngậm lấy mấy phần nghi ngờ và khó hiểu.
Nguyệt Hinh để hai tay trong tay áo, tựa như cười mà không phải cười: “Thành chủ bố trí gần như không có sơ hở, những thuật sư khống chế trận pháp kia đều là một tay ngươi bồi dưỡng ở đảo Bát Kỳ của Hạch Châu, vẫn không có người nào biết đến.”
“Tuy rằng đại đa số hộ vệ hôm nay đều là người của Trưởng Tôn gia, nhưng thành chủ đã bí mật triệu tập một vạn binh lính tinh nhuệ, ẩn náu ở gần đây. Vấn đề là ngươi nhờ người không nên nhờ! Giao những lực lượng này vào tay Vấn Thiên Khuyết.”
Khóe môi nàng cong lên, ngậm lấy vẻ đắc ý: “Vấn Thiên Khuyết là tộc chất của ngươi, do một tay ngươi bồi dưỡng và giáo dục, lại đề bạt lên làm Tả tướng, lẽ ra hắn phải trung thành tuyệt đối với ngươi.”
“Nhưng mà thành chủ ngàn vạn lần không nên sinh ra ý nghĩ giải tán Băng Thành. Những hành vi gần đây của thành chủ, đã khiến cho quần thần dưới trướng tức giận. Nếu ngươi có thể gả cho Sở Hi Thanh thì cũng thôi, nhưng mà ngươi không thể.”
“Vì vậy nên với Vấn đại thừa tướng mà nói, thống lĩnh Vấn gia phụ tá Trưởng Tôn Binh Quyền thì vẫn được hưởng vinh hoa phú quý cơ mà? Vị Trưởng Tôn thành chủ này, chắc chắn sẽ phải dựa vào Vấn gia của hắn.”
Lúc này, bên ngoài Trai Tâm viện. Vấn Thiên Khuyết dẫn đám đại thần võ tướng đi đến bên ngoài, bao quát cả Quy Hạo Nguyên.
Trên thân của mấy người bọn họ còn nhuốm máu.
Hôm nay, không phải tất cả quần thần tham dự đại tế đều có thể ủng hộ cách làm của bọn họ.
Cũng có không ít người phản kháng kịch liệt, trách cứ bọn họ là loạn thần tặc tử.
Vì vậy trước khi đến đây, đám người bọn họ còn trải qua một trận giết chóc máu tanh.
Vấn Thiên Khuyết mặt không cảm xúc, ánh mắt đau đớn tự trách, nhưng lại cực kỳ kiên định.
Hắn kéo vạt áo, quỳ trước của Trai Tâm viện.
“Vấn Thiên Khuyết cảm gan, mời vương thương vì truyền thừa của Băng Thành, vì bách tính của Băng Thành, mà tiếp nhận ‘Thái âm thần ấn’!”
Đám quần thần ở phía sau cũng quỳ xuống theo hắn.
“Chúng thần cả gan, mời vương thượng vì truyền thừa của Băng Thành, vì bách tính của Băng Thành, mà tiếp nhận ‘Thái âm thần ấn’!”
Tiếng nói của bọn họ hội tụ thành một luồng, âm như sét đánh, thanh thế rất lớn. Rồi lại cố ý kiềm chế, không dám để đám bách tính bên ngoài ‘Trấn Hải từ’ nghe thấy.
Vấn Thù Y đầu tiên là trợn tròn mắt, sau đó lại tỏ vẻ bừng tỉnh: “Vạn Trá chi chủ Thần Bàn Nhược đúng không?”
Vấn Thù Y tự tin rằng năng lực ngự trị của mình không quá kém.
Vì vậy cái cục diện chúng bạn xa lánh này quá quỷ dị.
Nàng đã cảm ứng được lực lượng của vị thần linh này.
“Hôm nay đúng là có sự giúp đỡ của ‘Vạn Trá thần chủ.”
Nguyệt Hinh lại bật cười một tiếng: “Nhưng mà thành chủ đại nhân đánh mất lòng người cũng là thật, nếu như thành chủ không tự lộ sơ hở, dù thần lực của ‘Vạn Trá thần chủ’ có che trời, thì cũng không thể để ngươi rơi vào hoàn cảnh này.”
Lời nói của nàng hàm chứa chờ mong, nhìn Vấn Thù Y: “Kính xin thành chủ chiếu cố đến đại cục, nhận lấy cái Thái âm thần ấn này của Thần Tôn nhà chúng ta. Thần Tôn nhà ta vẫn luôn muốn thu hồi lực lượng thất lạc tại phàm giới, ta có thể thay Thần Tôn hứa hẹn với ngài, khi thành chủ ngài còn sống, Thần Tôn chắc chắn sẽ không ra tay với ngài.”
Trong lòng Nguyệt Hinh rất tò mò.
Nếu như Vấn Thù Y từ chối, hôm nay Cực Đông Băng Thành chắc chắn sẽ là quân thần cắt đứt, rơi vào hoàn cảnh sụp đổ.
Mà một khi chiến đấu, thì sẽ có ít nhất 200 vạn con dân của Băng Thành chết khổ!
Vị Nhất Kiếm Khuynh Thành này sẽ lựa chọn thế nào đây?
Liệu có giống như 800 năm trước, đáp ứng thay thế Vấn Thù Y chân chính, gả vào vương thất, sẽ vì đại cục mà tiếp nhận Thái âm thần ấn không?
Nữ tử này đã là người sắp hết thọ, đã bước nửa chân vào quan tài, cần gì phải để ý đến thần lực bản nguyên của âm Thần – Nguyệt Hi.
Nguyệt Hinh đã phát hiện, thần lực của Vạn Trá thần chủ đang ăn mòn linh trí của Vấn Thù Y.
Nàng chắc chắn sẽ đáp ứng…
Tuy nhiên, sau đó Nguyệt Hinh lại phát hiện, vẻ mặt Vấn Thù Y ở đối diện chỉ có tự giễu, ngoài ra còn hiện ra một tia ung dung.
Lúc này, Vấn Thù Y quả thực là rất cáu giận và đau khổ.
Tuy rằng chúng bạn xa lạnh, nhưng lại không khiến cho tâm trí của nàng dao động.
Trái lại nàng còn cảm thấy như trút được gánh nặng, làm cho gánh nặng ngàn cân tan biến trong chớp mắt.
Bắt đầu từ giờ phút nàng thay thế tỷ tỷ ‘Vấn Thù Y’ gia nhập vào vương thất nước Trấn Hải, nàng chưa bao giờ cảm thấy nguyên thần và thân thể của mình lại nhẹ nhàng như ngày hôm nay.
Ban đầu, nàng chỉ là vì an bình của nước Trấn Hải, là vì mấy đứa trai gái do tỷ tỷ để lại, nên vẫn cố gắng đóng vai Vấn Thù Y.
Sau khi nước Trấn Hải diệt vong, nàng lại chăm chỉ không ngừng, lo lắng báo thù cho những con dân chết khổ của nước Trấn Hải; cố gắng hết sức lực vì muốn tìm một con đường sáng cho thuộc hạ, người thân và ngàn tỉ con dân của Băng Thành. Khiến cho con dân của Băng Thành có thể an cư lạc nghiệp sau khi nàng chết.
Vấn Thù Y tưởng rằng quần thần dưới trướng cũng có cái nhìn giống như nàng.
Nhưng đến giờ phút này nàng mới biết, đám người này thật ra không thèm để ý đến thù hận với Đại Ninh, cũng không thèm để ý đến sống chết của 150 vạn con dân và 970 vạn tướng sĩ.
Bọn họ chỉ để ý quyền lực và tài phú trong tay, chỉ để ý đến truyền thừa của gia tộc.
Còn nữa, cuộc đời của mình thật là đáng thương, thật là hoang đường nực cười.
Tất cả những thứ này… đều chỉ là hư ảo.
Vì vậy, tất cả những thứ này cũng nên kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận