Bá Võ

Chương 1697: Luôn có điêu dân muốn hại trẫm (5)

Tiếu Hồng Trần nói đến đây thì lại hơi do dự: “Đã triều tra được lai lịch của hai người trong đó. Ngoại trừ hai người của Ma Chiến lâu và mạch Xích Long ta, còn có một đại trưởng lão lánh đời không ra của Ngự Thần tông, và một vị khách khanh cung phụng của Tương vương điện hạ bí mật mời chào. Chứng tỏ hai người còn lại cũng có bối cảnh bất phàm.”
Hai tay của Kiến Nguyên đế không khỏi nắm chặt lại.
Xích Long, Tây Sơn, Tần Sở…
Kiến Nguyên đế hít thở thật sâu, để mình tỉnh táo lại: “Những người này hiệu lực cho Sở Hi Thanh, chưa chắc đã là vì lời sấm Tần Sở tốt gì gì đó kia.”
Sau khi tỉnh táo lại, hắn đã ý thức được, những người này có thể đến là vì tính mạng của Sở Hi Thanh…
Nhưng Kiến Nguyên đế lại không tự chủ được mà nghĩ đến cuộc họp bí mật mà mình mời tông chủ các tông cách đây không lâu.
Khi đó, tông chủ Ngự Thần tông đúng là đã giúp hắn áp chế Ngạo Quốc.
Nhưng ngay sau đó, chính người này đã đề nghị, cướp mất một bộ phận quyền khống chế biên quân Bắc địa của thiên tử hắn.
Bây giờ nghĩ lại, Ngự Thần tông có thể phối hợp với Vô Tướng thần tông hay không? Diễn một vở kịch kẻ xướng người họa?
“Vâng!”
Tiếu Hồng Trần không đánh giá, trách nhiệm của hắn chỉ là bẩm báo việc này cho thiên tử biết.
“Còn lại đều là dưới tam phẩm, Thiết Kỳ Bang còn có rất nhiều cao thủ ngũ phẩm tứ phẩm không rõ lai lịch, liên lụy các thế lực ở khắp nơi, thậm chí không ít thế gia đương triều đều tham dự vào việc này.”
Trên mặt Kiến Nguyên đế vẫn bĩnh tình như thường, nhưng hai tay trong tay áo đã nắm chặt lại.
Hắn nghĩ đến ngày xưa Thái tổ khởi binh thì thế lực khắp nơi trong thiên hạ cũng tụ tập lại.
Những thế gia môn phiệt, thần tông đại phái đều phái cao thủ ra, đặt cược một lần.
Những người này đến cùng là nghĩ thế nào? Muốn tái hiện lại câu chuyện Đại Chu diệt vong khi xưa sao?
“Điều tra rõ ràng việc này!” Giọng nói của Kiến Nguyên đế bình tĩnh, không cảm xúc: “Bắt đầu từ bây giờ, Thiên nha Cẩm y vệ cần dùng toàn lực để giám sát hướng đi của Thiết Kỳ Bang và Thiết Sơn Tần thị.”
“Còn nữa, bảo một người đi thông báo cho Lại bộ, tạm hoãn việc phong Thiết Sơn quận chúa Tần Tịch Nhan thành Hoành Ba tướng quân và ba ngàn hộ thực ấp, thẩm tra tất cả việc bổ nhiệm có quan hệ với Thiết Sơn Tần thị ở biên quân và quận binh địa phương.’
Câu nói sau là nói cho một tên nội thị.
Đúng lúc này, quốc sư Vũ Côn Luân cũng tiến vào trong.
Hắn liếc mắt nhìn ngự tọa như sắp sụp kia, ánh mắt không khỏi hiện ra vài phần kinh ngạc: “Bệ hạ tức giận vì chuyện gì vậy?”
Kiến Nguyên đế nhìn thấy Vũ Côn Luân, vẻ mặt rung lên: “Quốc sư hôm nay vẫn chưa bế quan, nhất định là có tin tốt rồi.”
“Đúng là có tin tốt.”
Vũ Côn Luân gật đầu, ánh mắt sắc bén của hắn quét nhìn nội thị ở chung quanh đây.
Mãi đến khi đám người này lùi ra khỏi đại diện, lúc này mới mở miệng nói: “Vấn Thù Y vẫn là xử nữ, nhưng nếu bệ hạ muốn toại nguyện, thì vẫn phải mưu tính cẩn thận một phen.”
Hắn nói đến đây, lại cố tình quay đầu nhìn ra phía ngoài điện: “Ta dùng danh nghĩa của Nguyệt Thần giáo để tiếp xúc với Hữu tướng Quy Hạo Nguyên của Cực Đông Băng Thành. Giải thích là muốn tìm cơ hội lưu lại Thái âm thần ấn trong cơ thể Vấn Thù Y. Chờ đến khi Vấn Thù Y bỏ mình, thuận tiện thu hồi lại lực lượng của âm Thần – Nguyệt Hi.”
“Hành động này sẽ không đả thương Vấn Thù Y, cũng sẽ không bị nàng điều tra ra. Tiền công chính là một viên Cửu Thiên Thần âm đan, khiến cho vị Thiếu thần chủ kia của bọn họ kích phát huyết mạch Thần âm, cũng trong vòng một năm bước vào cảnh giới nhất phẩm, thậm chí có thể chờ đến khi Vấn Thù Y chết rồi, kế thừa một bộ phận lực lượng và thần khí Thái Sơ Băng Luân của nàng. Nhưng ta thấy Quy Hạo Nguyên không tin tưởng lắm, vẫn luôn rất nghi ngờ với việc này.”
“Hắn tất nhiên phải nghi ngờ, kẻ ngu mới sẽ tin.”
Kiến Nguyên đế híp mắt lại: “Nhưng nếu quốc sư đã nói mưu tính cẩn thận một phen thì có thể toại nguyện, chứng tỏ quốc sư đã nắm chắc mười phần rồi?”
“Không dám nói mười phần, tám chín phần mười thì vẫn có. Thật ra đã đến nước này, Quy Hạo Nguyên đã vào trong rồi, hắn đang để người điều tra căn cơ và thay đổi của Nguyệt Thần giáo những năm gần đây, chứng tỏ người này đã động lòng.”
Khóe môi Vũ Côn Luân cong lên, hiện ra mấy phần tự tin: “Nhưng đầu tiên, chúng ta phải mời thái sư tăng thêm vài phần sức lực, đánh một trận với quân tiên phong của Cực Đông Băng Thành, nếu như có thể đánh trọng thương phe phái của Trưởng Tôn gia thì không thể tốt hơn. Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho Quy Hạo Nguyên quyết đoán.”
Kiến Nguyên đế lại không khỏi thấy đau đầu, thái sư Độc Cô Thủ rất cố chấp.
Vị này đang khống chế chiến sự ở phía đông, cũng sẽ không nghe thiên tử hắn quơ tay múa chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận