Bá Võ

Chương 1871: Sở Hi Thanh tham lam (4)

Đến lúc này, mấy trăm vạn oán sát mạnh mẽ đều đã không còn tính công kích với Sở Hi Thanh.
Tuy chúng nối tiếp với Thần Tâm, nhưng lại không có vẻ sắc bén bức người như lúc trước.
Những oán sát này đều cực kỳ nhu thuận, nghe theo ý chí của Sở Hi Thanh.
Đây là vì Sở Hi Thanh dùng Thần Tâm làm đá tảng, lại vận chuyển Thần Ý Như Tâm Đao đến cực hạn, hạ xuống lời thề.
Lời thề nguyện này để cho mấy trăm vạn oán linh Thái Vi Viên công nhận hắn.
Sở Hi Thanh đúng là đã cô đọng ra ‘Thí Thần huyết cương’ mạnh mẽ nhất, nhưng cũng vì thế mà phải trả giá.
Nếu sau này Sở Hi Thanh không thể hoàn thành lời thề nguyện của mình, thậm chí là lãng quên, thì hắn chắc chắn sẽ gặp phải phản phệ cực kỳ kinh khủng.
Thậm chí dù hắn bỏ mình nửa đường, cũng sẽ bị những oán sát này phản phệ, thần hồn câu diệt!
Ngay một cái chớp mắt tiếp theo,. Sở Hi Thanh bỗng nhiên có cảm ứng, liền đưa tay vồ về phía trước.
Ầm!
Theo một trận cương lực nổ tung, Sở Hi Thanh nắm lấy tay phải của Thần thị Liêm Trinh tinh quân.
Người này sử dụng một đôi chiến đao, trên người còn có những xiềng xích bằng xương trắng, kéo dài ra bốn phía.
Nhưng khoảnh khắc này, Thần thị Liêm Trinh tinh quân lại bỏ đao, trái lại dùng một mũi nhọn nhỏ bé, chuẩn bị đâm vào mi tâm của Sở Hi Thanh.
Cái mũi nhọn này không quá sắc bén, nhưng lại dễ dàng phá vỡ chín tầng ngoại cương của Sở Hi Thanh.
“Thần độc?”
Sở Hi Thanh nhìn điểm ô quang ở trên mũi nhọn, trong con ngươi hiện ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Vạn Độc chi chủ - Thần Nhược Võng!”
Hắn cảm nhận được ‘Thí Thần huyết cương’ quanh thân mình đang sôi trào! Đang gào thét! Đang căm hận!
Thần thị Thần Hành tinh quân nheo mắt lại.
Hắn dùng toàn lực, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay như sắt thép của Sở Hi Thanh.
Người này chỉ là võ tu tứ phẩm, thế mà lại có sức mạnh kinh khủng như vậy?
Còn cả thần độc trên mũi nhọn kia nữa.
Theo lý thuyết, Sở Hi Thanh phải trúng độc rồi mới đúng.
Đây là độc tố do ‘Vạn Độc chi chủ’ tinh luyện ra, dù chỉ tiếp xúc với ngoại cương, thì cũng sẽ bị thần độc xâm nhiễm.
Nhưng độc tố này lại có hiệu quả cực kỳ nhỏ bé với Sở Hi Thanh.
Không…! Là không có chút hiệu quả nào!
Một tay của Thần thị Thần Hành tinh quân không thể thoát khỏi tay của Sở Hi Thanh, liền dùng một tay khác nắm chặt mũi nhọn nhỏ bé, ra sức đâm về phía thái dương của Sở Hi Thanh.
“Giết!”
Trong khoảnh khắc này, sương máu tung bay giữa hai người.
Thần thị Thần Hành tinh quân bỗng nhiên phát ra một tiếng gào thét thảm thiết.
Sở Hi Thanh thế mà lại bóp gãy tay phải của hắn.
Hắn phát hiện tay chân khác của mình cũng không thể động đậy.
Đôi huyết dực của Sở Hi Thanh đã dò ra bốn cái xúc tu, phân biệt nắm lấy ba tay chân còn lại và cổ của hắn.
Huyết diễm trên những cái xúc tu này làm cho toàn thân hắn không còn sức lực, đầu óc cũng đau nhói.
Sở Hi Thanh lạnh lùng nhìn người này, trong mắt lộ ra ý trào phúng và căm ghét.
“Chó săn của thần linh, đã chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị chịu đựng mấy trăm vạn oán linh báo thù chưa?”
Thần thị Liêm Trinh tinh quân đã dự cảm được kết cục của mình, hắn ra sức giãy dụa, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bốn cái xúc tu kia.
Cũng ở một cái chớp mắt tiếp theo, mấy trăm vạn sợi tơ màu máu bỗng nhiên lao ra từ trong xúc tu.
“Chết đi!”
“Chết đi!”
“Chết đi!”
Tất cả sợi tơ màu máu đều ngậm lấy một ý niệm, lại như mấy trăm vạn sợi tơ thép cứng rắn và sắc bén, đâm thủng thân thể và nguyên thần của hắn thành trăm ngàn lỗ.
Thần thị Liêm Trinh tinh quân không tự chủ được mà phát ra tiếng gào thét bi thảm, sau đó toàn bộ thân thể cũng nổ thành sương máu, tung bay bốn phía.
Sở Hi Thanh lại không hề liếc mắt nhìn hắn.
Bởi vì thời điểm này, Thị Nhất đã cầm trọng kiếm xông đến.
Hắn muốn thẳng nện vào trán và thiên linh cái của Sở Hi Thanh.
Chỉ là một cái chớp mắt tiếp theo, đôi huyết dực sau lưng Sở Hi Thanh lại thò ra mấy chục cái xúc tu màu máu khác.
Những xúc tu này tụ tập lại một chỗ, lại hóa thành một bàn tay to lớn màu đỏ ngòm, mạnh mẽ nắm lấy thân thể của Thị Nhất.
“Ngươi cái thứ buồn nôn này!” Thị Nhất trừng mắt với Sở Hi Thanh, hai mắt trợn trừng trừng, muốn rách cả mi mắt, tức giận mắng: “Thế gian này, tại sao lại có một tồn tại ô uế như ngươi? Sự tồn tại của ngươi, quả thực chính là khinh nhờn, là độc thần!”
Một thân kiếm khí của hắn bạo phát đến cực hạn, thế mà lại chém nát bàn tay khổng lồ kia, tiếp tục đánh về phía Sở Hi Thanh.
Nhưng trong cái nháy mắt này, Sở Hi Thanh cầm đôi cương đao màu máu xông lên, lướt qua người hắn.
Thị Nhất đã hoàn toàn cuồng loạn, căn bản không để ý đến an nguy của bản thân.
Hắn muốn lấy công đối công, muốn đồng quy vu tận với Sở Hi Thanh.
“Nghiệp chướng, chết đi cho ta!”
Thị Nhất không tiếc tất cả, bạo phát tất cả những gì mình có.
Nhưng khi trọng kiếm của hắn đan xen với cương đao màu máu trên tay Sở Hi Thanh, Thị Nhất lại phát hiện lực lượng của mình đang làm loạn, đang bốc hơi.
Trọng kiếm trong tay Thị Nhất cũng là một thanh thần binh nhị phẩm hạ, nhưng sau khi mất thần lực gia trì, lại bị đôi cương đao màu máu kia chém đứt.
Thân thể của hắn cũng bị đôi cương đao màu máu kia chém thành bốn đoạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận