Bá Võ

Chương 2061 - Ngươi là của ta (3)

Có thể là do có cường giả cấp bậc thần linh giao thủ ở gần Thương Châu, khiến cho sóng gió ở đây rất kinh người, khi Băng Thành Phong Kiếm – Trưởng Tôn Nhược Lam vội vã chạy đến quận Thiên Hải ở Thương Châu, toàn bộ địa vực 7000 dặm quanh đây và mặt biển đều nổi sóng to gió lớn, sấm rền chớp giật.
Trưởng Tôn Nhược Lam trực tiếp bay đến không trung của Cực Đông Băng Thành, liếc mắt nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn bóng người cõng túi lớn túi bé, chống đỡ cuồng phong và mưa to để đi về phía bờ.
Chủ thành và phân thành tuy nổi ở trên biển, nhưng tấm băng khổng lồ kia lại liên thông với mặt đất.
Trưởng Tôn Nhược Lam nhìn tòa Băng Thành vẫn hoàn chỉnh này, ánh mắt không khỏi u ám, trên mặt hiện ra vẻ đau buồn, tức giận, hận thù và khổ sở.
Nàng đứng tại chỗ, dùng thần niệm càn quét một phen, sau đó bóng người hóa thành cuồng phong, lao đến Băng Huyền cung ở phía đông của Băng Thành.
Tòa cung điện này đã bị lực lượng của Vấn Tố Y và Sở Vân Vân đánh cho tan nát bừa bộn. Mấy mặt tường ngoài đã sụp đổ, bốn phía thông thoáng.
Cho nên khi Trưởng Tôn Nhược Lam đứng lại, thì đã nhìn thấy Vấn Tố Y.
Mẫu hậu của nàng tự phong ấn trong huyền băng, hai mắt nhắm chặt, như là rơi vào giấc ngủ ngọt ngào, trên mặt còn mỉm cười.
Trưởng Tôn Nhược Lam hơi ngây người.
Nàng phát hiện thần thái của mẫu hậu cực kỳ nhẹ nhõm, toàn thân đều tỏa ra vẻ tao nhã và mỹ lệ, tựa như một đóa hoa xinh đẹp.
Nội tâm Trưởng Tôn Nhược Lam vô cùng phức tạp, nàng chưa bao giờ nhìn thấy mẫu hậu có thần thái này.
Tựa như từ khi nàng có thế ghi nhớ, thì chưa từng có…
Cùng đúng lúc này, tiếng nói của Sở Hi Thanh truyền vào tai nàng.
“…Tất cả mọi người đều đi U Châu, bên kia cho đủ thổ địa để sắp xếp cho mọi người. Nhưng tuyệt đối không thể đi đường biển, bây giờ không phải lúc Vấn Tố Y trấn áp Vô Chung Dương. Dù là thời điểm Vấn Tố Y còn ở, thì cũng sử dụng Thái Sơ Băng Luân để lơ lửng trên không, chứ không phải là trôi nổi trên biển.”
“Trong Vô Chung Dương này có vô số hải thú nghe theo lệnh của các thần linh, đám thần linh kia hạ một chút thần lực, liền có thể tạo thành sóng gió ngợp trời trên biển, đi biển chính là tự tìm đường chết.”
“Vì vậy chúng ta sẽ đi dọc theo bờ biển, dù là mệt mỏi một chút, nhưng sẽ an toàn hơn nhiều. Có điều, chúng ta có thể lợi dụng những chiếc thuyền kia để vận chuyển hàng hóa và hành lý, vật tư. Đám thần linh kia không nhìn thấy cơ hội trọng thương chúng ta, chắc chắn sẽ không tốn công làm gì.”
Trưởng Tôn Nhược Lam nghe vậy thì nhìn sang.
Sở Hi Thanh đang đứng trong một đám người cách khối băng của mẫu hậu khoảng 30 trượng, đang nói chuyện với mọi người chung quanh.
Đó đều là đám quan tướng và thần tử thoát được một kiếp, bọn họ lấy Tế Hải đại trưởng lão cầm đầu.
Đại đa số người trong số họ đều là quan lại tam tứ phẩm, trong đó còn có năm vị nhị phẩm.
Trưởng Tôn Nhược Lam nhìn lướt qua, liền biết những người này đều là nòng cốt của ‘đảng Tây Thành’ bên trong Cực Đông Băng Thành.
Bọn họ cũng được xưng là pháp Ủng Vương, đại đa số đều xuất thân hàn môn, thậm chí là bình dân. Cái gọi là Tây Thành, chính là nơi bình dân tụ cư.
Những người này đều do mẫu thân đại nhân bồi dưỡng và đề bạt, là đám thần tử trung thành có một không hai với mẫu thân.
Trước khi Trưởng Tôn Nhược Lam chạy đến, nàng cũng đã hỏi thăm được mọi việc, cũng biết hôm qua mẫu thân đại nhân đã có phòng bị.
Ngày đại tế, mẫu thân đại nhân đã phân tán các thần tử đáng tin cậy đến các nơi quan trọng, có thể trấn áp phản loạn bất cứ lúc nào.
Mẫu thân chỉ không nghĩ tới là Vấn Thiên Khuyết và rất nhiều tộc nhân của Vấn gia lại cấu kết với đám phản nghịch kia.
Bởi vậy nên những người của pháp Ủng Vương này không tổn thất nhiều, đại đa số đều may mắn sống sót.
Ngoài ra, trong đó còn có một vị đại tướng mặc chiến giáp nhất phẩm.
Đó là một trong tứ đại nhân tài mới xuất hiện của Cực Đông Băng Thành, Băng Phách Chiên Long – Trầm Vân, đây cũng là một trong những tướng lãnh mà Vấn Tố Y coi trọng nhất.
Một năm trước, ngươi này mới chỉ là nhị phẩm thượng, bây giờ đã lên cấp nhất phẩm hạ, trước mắt đứng hàng 76 Thiên Bảng.
Người này vẫn luôn suất lĩnh quân đoàn chủ lực của Băng Thành là ‘Long Tương quân’, vẫn luôn đứng ở hàng đầu tiên trên tiền tuyến.
Chắc là vị này đã chạy suốt đêm từ Huy Châu về đây.
Khi ánh mắt Trưởng Tôn Nhược Lam đảo qua mấy người ở đây, Sở Hi Thanh cũng liếc mắt nhìn về phía nàng.
Một đám thần tử kia cũng dồn dập nhìn về phía Trưởng Tôn Nhược Lam, trong mắt bọn họ đều ngậm lấy vẻ kinh dị, một số người thậm chí còn sinh ra mấy phần sát ý.
Trưởng Tôn Nhược Lam không khỏi hít một tiếng.
Vị tỷ tỷ kia của nàng, thật sự là nghiệp chướng.
Trưởng Tôn Nhược Lam lập tức ôm quyền khom người với Sở Hi Thanh: “Trưởng Tôn Nhược Lam tham kiến vương thượng!”
Theo câu nói này của Trưởng Tôn Nhược Lam, đại đa số người ở đây đều thả lỏng.
Trưởng Tôn Nhược Lam cúi đầu, đại biểu cho vị thống soái đại quân phía nam này đã đồng ý nghe theo lệnh của Vấn Tố Y, thần phục Sở Hi Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận