Bá Võ

Chương 2191 - Cờ thủ

Sở Hi Thanh lập tức thu hồi suy nghĩ lung tung, tiếp tục tập trung vào nghiên cứu.
Kiếm Ước Nguyện Thạch không dễ, hắn không thể lãng phí.
Sau Chân Linh còn có Thánh Giả… nếu Sở Hi Thanh muốn đi tiếp trên đầu thiên quy này, ngoại trừ hoàn thành ‘nghi thức’ Nhai Tí cấp độ cao hơn, thì còn phải tăng cường thiên quy Nhai Tí của bản thân đến tầng thứ cao hơn.
Mãi đến tận 30 ngày sau, Sở Hi Thanh cảm thấy tư duy của mình dần dần chậm chạp hơn, không còn có nhiều linh cảm như trước nữa, thì hắn mới dừng lại.
Cũng đúng lúc này, hắn cảm ứng được một luồng ý niệm cực mạnh xuất hiện ở sau lưng mình.
Tại mười trượng sau lưng hắn, có một bóng người quen thuộc đang cười nhìn hắn.
Người này có thân hình cao lớn thon gầy, một mái tóc đỏ thắm, ngũ quan tuấn mỹ, hai bên thái dương nhô cao.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo bào xanh bằng vải bố bình thường, dưới chân đi một đôi giày bằng sợi đay, nhưng bản thân lại mang theo một luồng khí xuất trần, khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái, liền biết vị này không phải người phàm trần.
…Đó chính là Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên!
Khoảng tầm một canh giờ sau, Lục Loạn Ly và Bạch Tiểu Chiêu cùng đi đến ‘Nhai Tí điện’.
Bạch Tiểu Chiêu nhìn nhau với tiểu Tóc Húi Cua đứng trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh một chút, sau đó không chút do dự mà nhào lên, chỉ chớp mắt những tiếng ‘leng keng’ đã vang vọng toàn bộ cung điện.
Hình thể của chúng đều rất nhỏ, tốc độ ra tay cực nhanh, mang theo từng mảng tàn ảnh ở trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh.
Làn sóng khí cương phong làm cho sợi tóc của Sở Hi Thanh lay động.
Nói đến cũng kỳ quái, móng vuốt của hai tên nhóc này rất sắc bén, nhưng lại không hề tổn thương đến mái tóc đen của Sở Hi Thanh.
Lục Loạn Ly thì lại nhìn chung quang với vẻ ngờ vực.
“Người vừa rồi là ai?”
Lúc nãy, Lục Loạn Ly cũng cảm ứng được một luồng kiếm ý cực mạnh, cho nên mới kết thúc nghiên cứu, chạy đến ‘Nhai Tí điện’.
Nàng lo lắng Sở Hi Thanh gặp phải nguy hiểm gì đó.
Nhưng một canh giờ tiếp theo, nàng bị cỗ kiếm ý này cản ở bên ngoài, không thể tiếp cận nơi này.
Sau đó Lục Loạn Ly lại nhìn về phía Cửu Diệu Thần Luân kiếm sau lưng Sở Hi Thanh.
Nàng cảm giác chín thanh kiếm này đã hơi khác biệt, nhưng cụ thể là khác ở đâu thì lại không nói ra được.
Ngoại hình nhìn như không thay đổi gì, nhưng màu sắc trên thân kiếm hình như đã đậm hơn một chút, ‘ý’ bên trong thân kiếm dường như cũng có chút biến hóa.
Con ngươi Lục Loạn Ly co rụt lại: “Là Mộc Kiếm Tiên?”
Cửu Diệu Thần Luân kiếm này chính là chí bảo hộ đạo Mộc Kiếm Tiên tặng cho Sở Hi Thanh.
“Xuỵt!”
Sở Hi Thanh ra hiệu Lục Loạn Ly yên lặng.
Còn về phần Bạch Tiểu Chiêu ở trên đỉnh đầu, Sở Hi Thanh tạm thời không để ý.
Hắn cười nói: “Việc này để ở trong lòng là được, không thể nói! Đặc biệt là sau khi ra ngoài Quy Khư, càng không thể đề cập đến.”
Lúc này, ánh mắt của tiểu Tóc Húi Cua ở trên bả vai hắn lại hơi khác thường.
Sở Hi Thanh và Mộc Kiếm Tiên thương lượng cũng không giấu nó, vì vậy nó nghe được toàn bộ câu chuyện, cũng biết hai vị này đang nói loại chuyện khiến người nghe kinh hãi thế nào.
Tiểu Tóc Húi Cua đã không phải con thú nhỏ hồ đồ như trước kia.
Linh tuệ của nó đã có thể so sánh với người trưởng thành.
Tiểu Tóc Húi Cua đi theo bên cạnh Sở Hi Thanh, mưa dầm thấm lâu, cũng biết đại thế thiên hạ và cục diện ở vực ngoại.
Nó còn nhớ đến ánh mắt Mộc Kiếm Tiên nhìn Sở Hi Thanh khi rời đi.
Trong mắt vị Kiếm Tiên khiến các thần ở vực ngoại phải kiêng kỵ ba phần này, ngoại trừ vui mừng và chờ mong ra, thì còn có rất nhiều kinh ngạc và bất ngờ.
Tiểu Tóc Húi Cua cũng rất kinh ngạc, cũng rất chấn động.
Nó biết, một khi việc Sở Hi Thanh mưu tính thành công, chắc chắn sẽ rung chuyển toàn bộ phàm giới và Thần vực!
Đây cũng là lần đầu tiên chủ nhân của nó lấy thân phận người đánh cờ, để hạ một quân cờ xuống bàn cơ mang tên ‘Thiên hạ’ này.
Lục Loạn Ly híp mắt quan sát Sở Hi Thanh một lượt.
Nàng xác định cái tên này đang ấp ủ ý xấu gì đó.
Nhưng Lục Loạn Ly cũng đè lòng tò mò xuống.
Luồng kiếm ý vừa rồi, chắc chắn là Mộc Kiếm Tiên không thể nghi ngờ.
Nhưng nếu chuyện mà nhắc cũng không dám nhắc đến, vậy khẳng định là quan hệ rất lớn. Thậm chí có quan hệ với thần linh, nhắc đến chính là làm hỏng chuyện.
Bằng không Mộc Kiếm Tiên sẽ không cố tình dùng kiếm ý để ngăn cản bọn họ đến gần.
Hơn nữa, địa điểm hai người gặp mặt lại là nơi Quy Khư mà các thần không thể cảm ứng được, cái này vừa nhìn đã biết là có vấn đề.
Lục Loạn Ly hiểu được nặng nhẹ, nàng lại nhìn về pho tượng Nhai Tí kia: “Sư huynh, ngươi cũng nghiên cứu xong rồi chứ?”
Lục Loạn Ly hơi dừng lại, con ngươi lấp lóe: “Một tháng này, ngộ tính của ta cực cao, tốc độ nghiên cứu và cảm ngộ cực nhanh, trạng thái đó tiếp diễn mãi đến vài canh giờ trước mới kết thúc.”
“Còn cả khi ở Lê sơn, ngộ tính của ta cũng cao đến mức đáng sợ, không biết đây có phải là tác phẩm của sư huynh ngươi không?”
Trong thời gian này, Lục Loạn Ly cảm thấy linh cảm dâng trào như lúc ở Lê Sơn, tốc độ nghiên cứu và cảm ngộ cực kỳ kinh khủng.
Chỉ vẻn vẹn một tháng, Lục Loạn Ly đã đẩy Đại Minh Vương Luân lên ba tầng, Khổng Tước chân ý cũng tăng lên bốn tầng.
Cái này nghe không nhiều, nhưng mà một tháng trước, Đại Minh Vương Luân của Lục Loạn Ly chính là tầng 23.
Hiện giờ, môn đao pháp này của nàng đã là tầng 26.
Đại Minh Vương Luân cũng chỉ có 26 tầng, nàng đã tu đến đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận