Bá Võ

Chương 1917: Chinh phạt Nghiêm Châu (5)

“Ta vẫn rất tốt, rất tốt, chỉ là không biết vì sao…”
Phong Tam dường như không biến nên nói như thế nào, gãi gãi đầu: “Gần đây Thần Ý Như Tâm Kiếm của ta dường như được cường hóa không ít. Không hiểu vì sao lại càng mạnh mẽ hơn, càng kiên cố hơn, nhưng giống như là nội tâm lại có thêm một bức tường.”
“Tại mười hai ngày trước, sau khi ta tỉnh ngủ thì đã như vậy, luôn cảm thấy giống như có gì đó sai sai? Tựa như thiếu mất một đoạn trí nhớ. Còn nữa…”
Ánh mắt Phong Tam đau xót, nhấn mạnh: “Mấy ngày qua ta còn nhớ ra rất nhiều trí nhớ ở Côn Luân sơn, đặc biệt là trí nhớ khi còn bé. Ta thực sự không thể nào tin tưởng, sao ta có thể quên những thứ này chứ? Quên những đồng bào đang chịu khổ ở Côn Luân sơn chứ?”
“Chủ thượng, xin ngươi đáp ứng ta, chờ Thần Ý Xúc Tử Đao của ngươi đại thành, nhất định phải giúp ta, giúp nhân tộc Côn Luân sơn một tay, dù không thể giúp bọn họ thoát thân khỏi hố lửa Côn Luân sơn kia, thì cũng phải để ngày tháng của bọn họ khá hơn một chút.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì không khỏi cười ngượng, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, dường như Tri Phi Tử biên soạn ký ức quá chân thật rồi thì phải?
Hắn nhìn ánh mắt bao hàm chờ mong của Phong Tam, trong lòng lại rất bất đắc dĩ.
Lẽ nào thật sự phải đi làm cứu thế chủ cho nhân tộc Côn Luân sơn?
Vấn đề là hắn và Côn Luân sơn không có quan hệ gì! Một xu cũng không!
Nhưng ngay sau đó, Sở Hi Thanh vẫn sửa vạt áo, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đáp ứng ngươi là không có vấn đề, nhưng ta có một điều kiện. Nếu muốn ta ra tay giúp nhân tộc Côn Luân sơn, Phong tiên sinh ngươi nhất định phải bước vào hàng ngũ Bán Thần. Ngày Phong tiên sinh bước vào Siêu Phẩm, chính là ngày ta nhấc đao đi lên phương bắc.”
“Được!”
Hai mắt Phong Tam nhất thời tỏa sáng rực rỡ, hắn đưa tay ra: “Chủ thượng, chúng ta một lời đã định?”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, sao lại mình đưa cả bản thân vào rồi?
Sở Hi Thanh vẫn nhắm mắt đưa tay ra: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Chỉ cần Phong tiên sinh không hối hận, Sở mỗ nhất định nói lời giữ lời!”
Hắn nghĩ sau khi Phong Tam tiến vào Siêu Phẩm, nói không chừng là có thể đánh vỡ phong ấn, thức tỉnh trí nhớ, quên luôn chuyện Côn Luân sơn.
“Bán Thần?”
Phía sau Sở Hi Thanh bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười gằn: “Hiện giờ, thần lực đang xâm nhập phàm giới, nhân tộc các ngươi còn muốn bước vào Bán Thần? Nói nghe thì dễ!”
Sở Hi Thanh nhìn lại sau lưng.
Chỉ thấy một bóng dáng khôi ngô đang ngồi giữa boong thuyền.
Đó là một trong ba vị thần linh Vĩnh Hằng trong Vạn Ma quật, Thần Xích Hỏa.
Cũng là vị thần linh bị Sở Hi Thanh cướp hai cái xương sườn.
Sở Hi Thanh vốn thích Thần Đa La hơn, vị này thông minh và rất biết phối hợp.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, nên Vô Tướng thần tông thường xuyên mượn lực lượng của Thần Đa La.
Trưởng Lão viện cho rằng tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ tạo cơ hội cho Thần Đa La, cho nên gần đây không muốn để hắn ra ngoài.
Vì vậy, lần này Sở Hi Thanh chỉ có thể đổi thành Thần Xích Hỏa.
Hóa thể của vị này chỉ cao khoảng một trượng.
Trên đầu còn có một cái đấu bồng, che giấu viên tinh thạch màu đỏ thắm và khuôn mặt khác với nhân tộc kia.
Sở Hi Thanh nhìn hắn một lát, sau đó bật cười: “Tông chủ có nói với ta, bây giờ đúng là khó đánh vỡ giới hạn người và thần hơn. Nhưng ngươi xác định cái này có thể ngăn cản ta và Phong tiên sinh?”
Thần Xích Hỏa nghe vậy thì sững sờ.
Phong Tam thì hắn không rõ, nhưng thiên phú của Sở Hi Thanh tương đương với ‘huyết mạch Vương quan’ của Cự linh, thậm chí là ‘huyết mạch Đế quan’.
Trừ phi các thần tiến vào phàm giới, bằng không lực lượng phong ấn chỉ ảnh hưởng có hạn với hắn.
Sau đó Thần Xích Hỏa nhếch miệng cười: “Tông chủ các ngươi có thể tiến vào Bán Thần, họ Phong này cũng có cơ hội, nhưng ngươi thì nhất định là không. Huyết Nhai ngày xưa cũng bị các thần ngăn cản trước Bán Thần, tương lai của ngươi cũng giống như vậy.”
“Có lẽ vậy!”
Sở Hi Thanh không để ý lắm, sau đó tò mò hỏi: “Uế khí ở vực ngoại, thật sự rất nghiêm trọng?”
Thời gian gần đây, mấy vị trưởng lão của kiến thức uyên bác của Tàng Kinh lâu đang thăm hỏi các điển cố từ trong miệng đám Cự thần viễn cổ và trung cổ ở Vạn Ma quật, cố gắng bù đắp sử sách bị thiếu hụt của nhân tộc.
Chuyện uế khí này, chính là từ miệng Thần Xích Hỏa.
Vị này xuất thân từ thời đại hỗn độn sơ khai, trước khi Bàn Cổ khai thiên, hắn biết rất nhiều chuyện từ thời thượng cổ.
“Ta chỉ suy đoán như vậy thôi.”
Ánh mắt Thần Xích Hỏa phức tạp, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Bằng không sao các thần lại tiến vào phàm giới, nếu không phải là lúc bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không rời khỏi ngôi sao của mình. Một khi bọn họ mất vị trí Chủ tinh, sức mạnh của bọn họ sức giảm mạnh.”
Hắn cũng từng là một ‘Chủ tinh’, nắm giữ ngôi sao Dực Hỏa ở phia nam.
Đó là thời điểm lực lượng của hắn mạnh nhất, thậm chí còn dám dòm ngó vị trí sao Chu Tước hoặc là Huỳnh Hoặc.
Nhưng do tiến vào phàm giới, bị một vì thần linh khác cướp đoạt sao Dực Hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận