Bá Võ

Chương 2153 - Thù dai (2)

Mặc Sĩ La Hầu nói đến đây, nơi đáy mắt lại hiện ra một tia ưu lo.
Đây cũng là thứ hắn lo lắng nhất.
Một đám trưởng lão trong tông môn cũng vì thế mà lo lắng không thôi.
Sở Mính không hề phát hiện ra, trên mặt lại hiện ý cười.
Nàng vung tay áo: “Không nói chuyện này nữa, dù sao đây cũng là bắc vực, thân phận của ngươi không tiện lắm. Chúng ta vào thẳng việc chính đi, nói đi, lần này ngươi đến đây làm gì?”
Sắc mặt Mặc Sĩ La Hầu hơi động, giơ tay đưa một phong thư trên trước mặt Sở Mính.
“Quận chúa xem qua thư nhà của bệ hạ gửi cho ngài thì sẽ biết.”
Sở Mính xé phong thư ra xem, lại hiện ra vài phần kinh ngạc.
Tờ giấy đầu tiên là một danh sách, trên đó là các loại thiên tài địa bảo quý giá, còn có các loại thuốc cường hóa thể chất và chân nguyên.
“Bệ hạ ưu ái ta đến mức nào cơ chứ?”
Sở Mính ra vẻ được yêu mà sợ: “Cái gọi là vô công bất thụ lộc. Trước kia ta được bệ hạ giúp đỡ vào nhất phẩm, thì đã cảm thấy bất an. Bây giờ chưa lập được công cho triều đình, lại không thể giúp gì cho bệ hạ, sao dám nhận nhiều như vậy?”
“Bệ hạ đúng là rất thương yêu và coi trọng quận chúa! Phần lễ vật này là do thương nhân dược liệu hai châu U và Băng dâng lên triều đình, bệ hạ đã chuyển giao cho quận chúa.”
Mặc Sĩ La Hầu cười chắp tay: “Những thứ này đều được giấu trong một tòa nhà ở góc đông nam quận Yến An, quận chúa có rảnh rỗi, thì có thể đi lấy.”
Sở Mính hơi gật đầu, sau đó tiếp tục xem tiếp mặt sau của phong thư.
Nàng trầm ngâm một tiếng: “Che chở thương nhân dược liệu ở hai châu U Băng, duy trì con đường giao thương từ U Châu đến Vọng An? Bệ hạ thật sự là làm khó ta rồi.”
Thật ra thì nàng vừa nghe câu nói kia của Mặc Sĩ La Hầu, liền đoán được đại khái.
Hiện giờ, tuy rằng Cực Đông Băng Thành đã tan vỡ, nhưng con đường giao thương U Châu và Đông Châu vẫn chưa bị cắt đứt.
Tuy rằng các loại lương thực của Đông Châu, Ngô Châu, Ninh Châu và Phì Châu không thể vận chuyển đường biển đến U Châu, nhưng mà dược liệu ở U Châu lại không bị hạn chế.
Thể tích dược liệu rất nhỏ, bọn họ dùng phi thuyền tốc độ nhanh để vận chuyển trên biển rộng mênh mông, triều đình rất khó bắt được.
Con đường giao thương này không chỉ cung cấp rất nhiều tài nguyên cho Thiết Kỳ Bang, mà còn cung cấp một lượng lớn bí dược cho bang chúng của Thiết Kỳ Bang.
Hiện giờ, võ tu thất phẩm của Thiết Kỳ Bang càng ngày càng nhiều, binh sĩ tầng dưới chót đều là bát phẩm, mặc kệ là tu vị hay tố chất thì đều có trình độ của biên quân.
“Để quận chúa phiền lòng rồi.” Mặc Sĩ La Hầu chắp tay: “Đây là biện pháp duy nhất mà triều đình có thể nghĩ ra. Để Thiết Kỳ Bang ăn sạch bí dược hai châu Băng và U, chẳng bằng để triều đình tổ chức các thương nhân và hiệu buôn thu mua với giá cao.”
“Vô Tướng thần tông cũng không có quy định rõ ràng, bọn họ cũng không nói là nhất định phải bán những dược liệu này cho ai, mà bọn họ cũng không dám làm loại chuyện này, bằng không sẽ hậu hoạn vô cùng.”
“Hiện giờ, chỉ khó ở chỗ là vi phạm chánh lệnh của phủ đại tổng quản bắc vực, nhưng quận chúa ra tay che chở thương nhân dược liệu ở hai châu, thì sẽ không vi phạm môn quy của Vô Tướng thần tông.”
Sở Mính lại tê cả da đầu.
Mặc Sĩ La Hầu nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng mà đối thủ của nàng lại là Hoàng tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh Tần Mộc Ca và Thiên vô nhị nhật, Che cổ tuyệt kim Sở Hi Thanh đấy!
Tuy nhiên, Kiến Nguyên đế dùng nhiều tài nguyên như vậy để bồi dưỡng nàng, khẳng định là cần dùng nàng.
Sở Mính cũng vui vẻ khi nhìn thấy triều đình đả kích con đường giao thương hai châu U và Đông, nàng biết, nếu cứ bỏ mặc thế lực của Sở Hi Thanh phát triển, triều đình sẽ không chịu nổi, hi vọng báo thù của mình cũng là xa vời.
“Ta có thể đáp ứng.”
Sở Mính bình tĩnh nhìn Mặc Sĩ La Hầu: “Nhưng mà cần bệ hạ cho ta thêm ba viên Cửu Khiếu Minh Tâm Đan, hoặc là sáu viên Huyền Nguyên Diệu Ngộ Đan.”
Cửu Khiếu Minh Tâm Đan và Huyền Nguyên Diệu Ngộ Đan này đều là đan dược quý giá hơn phần danh sách vừa rồi nhiều. Cũng là đan dược có thể giúp nàng rất nhiều.
Nó có thể gia tăng ngộ tính của nàng, gia tăng võ đạo và lực lượng thiên quy của nàng.
Trong thời gian ngắn, Sở Mính không thể bù đắp căn cơ được, chỉ có thể nghĩ biện pháp trên huyết mạch, võ đạo và thiên quy.
Chỉ cần sau này nàng lập đủ công huân, nói không chừng còn có cơ hội học mấy chiêu thức tiếp theo của Thần Ý Xúc Tử Đao, ít nhất cũng có thể tự thôi diễn.
Ý trào phúng trong ngực Mặc Sĩ La Hầu càng đậm hơn.
Sở Mính này quả thực là lòng tham không đáy, cũng không biết tên cẩu hoàng đế kia nghe xong thì sẽ có cảm tưởng gì?
Hắn hơi cau mày, trên mặt hiện ra vẻ chần chơ: “Việc này…”
“Nếu Mặc Sĩ chỉ huy sứ không đủ quyền hạn, thì có thể giúp ta hồi bẩm với bệ hạ.”
Sở Mính tay đè đao, ánh mắt âm lãnh: “Bệ hạ bỏ nhiều tài nguyên như vậy để đưa ta lên nhất phẩm, không phải hi vọng tương lai ta chống lại Sở Hi Thanh sao? Mà ta bây giờ, chỉ thua ở thiên quy.”
“Giống như ngươi nói, Sở Hi Thanh đời này rất khó tiến vào nhị phẩm. Chỉ cần tương lai ta có thể chèn ép hắn ở thiên quy Nhai Tí và lực lượng huyết mạch, vậy thì chưa chắc đã không thể diệt trừ tai họa này, bình định phương bắc…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận