Bá Võ

Chương 1946: Thời gian không chờ người

Sắc mặt Sở Hi Thanh âm trầm.
Tuy rằng hắn không bị thương, hắn luyện một thân Bá thể cũng là để phòng ngự ngoại lực đả kích.
Nhưng trừ phi là bất đắc dĩ, có ai muốn bị người khác đánh?
Sở Hi Thanh vẫn là lần đầu tiên đối mắt với tình huống như thế, không chỉ Nhai Tí Đao của hắn không thể phòng ngự, mà một thân độn pháp quỷ thần khó lường cũng gần như mất tác dụng.
Nếu như không phải vì một số tâm tư âm u của mình, hắn cũng không luyện Bá thể đến đẳng cấp như bây giờ, vậy thì vừa rồi không chết cũng tàn phế.
Hai Cự linh nhất phẩm này, thực sự đã dạy cho hắn một bài học.
Quả nhiên là không thể coi thường bất kỳ một nhất phẩm nào.
Tuy nói sức chiến đấu của Cự linh nhất phẩm bình thường chỉ khoảng top 100 Địa Bảng của nhân tộc.
Nhưng bọn họ có một ít thần thông cực kỳ mạnh mẽ.
Hai người này dù bị Thần Xích Hỏa đốt trọng thương, bị chín thanh Cửu Diệu Thần Luân kiếm của Sở Hi Thanh đánh cho máu thịt be bét, nhưng vẫn còn dư lực để cho hắn một đòn nặng nề.
Sở Hi Thanh căm tức không thôi, nhưng hắn giận mà không có chỗ phát.
Hai Cự linh nhất phẩm đã thiêu đốt tất cả của bọn họ.
Nguyên thần của bọn họ đang tiêu vong, máu thịt bị thiêu đốt gần như không còn, chỉ còn lại một khung xương trắng ởn.
“Sặc!”
Theo tiếng vang lanh lảnh này, hai đạo ánh sáng bạc lóe lên trên không trung.
Sở Hi Thanh một đao chém đứt khung xương của hai Cự linh thành hai nửa! Lực lượng trên đao lại chấn xương cốt thành tro bụi.
Cửu Diệu Thần Luân kiếm phía sau cũng hắn rung lên, dùng tần suất kinh người mà bắn phá về phía năm người đang muốn bỏ chạy kia.
Cùng lúc đó, ‘ngôi sao La Hầu’ cao bốn trượng, sáu tay hiện ra ở sau lưng hắn.
Bóng người này giơ sáu cánh tay lên, một luồng lực hút khổng lồ lập tức hút lấy năm bóng người ở phía xa xa.
Sử dụng năng lực ‘ngôi sao La Hầu’ này, đã chiếm dụng bốn phần mười lượng chân nguyên của Sở Hi Thanh.
Lúc nãy vì để dành chân nguyên dùng Thần Kính Thiên Đao, nên Sở Hi Thanh không sử dụng Cửu Diệu Thần Luân kiếm và ‘ngôi sao La Hầu’.
Cho đến giờ phút này, hắn mới triệu hoán nó ra.
Đây là khuyết điểm duy nhất của skill này, tuy rằng tốc độ triệu nhanh, nhưng vẫn cần chút thời gian, không nhanh và tiện bằng Cửu Diệu Thần Luân kiếm.
Cùng lúc đó, đôi huyết dực sau lưng Sở Hi Thanh cũng xuất hiện vô số xúc tu màu máu, bắn thẳng về phía mấy bóng người kia.
Thí Thần huyết cương chuyên khắc chế Cự thần và Cự linh, nhưng cũng có tác dụng nhất định với đại đa số dị tộc.
Phải biết, tất cả sinh linh trong thiên địa này, đều bắt nguồn từ Cự linh tiên thiên thời đại hỗn độn.
Mà một nửa dị tộc Nghiêm Châu này đều là tranh quyền thất bại ở thời đại viễn cổ, sau đó bị định là nô bộ, huyết mạch cũng bị thoái hóa; một nửa còn lại là kết quả của thông hôn giữa các tộc.
Năm người kia thấy thế đều vừa kinh vừa giận, còn cả sợ hãi.
Những xúc tu màu máu này khiến cho lực lượng của bọn họ hạ xuống, hơn nữa còn cực kỳ cứng rắc, cuốn lấy tay chân bọn họ, không cho bọn họ chạy xa.
“Thứ quỷ gì!”
“Cút ngay!”
“Đừng hòng!”
Nắm người đều dùng các loại thần thông, muốn chặt đứt xúc tu, thoát khỏi lực hút, từ đó chạy thoát khỏi Sở Hi Thanh.
Nhưng Phong Tam không cho bọn họ cơ hội.
Thần sắc hắn cũng tức giận không thôi.
Tức giận vì đám người này thế mà lại đột phá phòng ngự của hắn, gần như đã đánh chủ thượng bị thương.
Mình thế mà lại cho bọn họ cơ hội tiếp cận chủ thượng!
Bồng!
Một đạo kiếm quang mà mắt thường không thể nhìn thấy lướt qua, chém thẳng vào góc vai của một Dực Nhân nhất phẩm, chém kẻ này thành hai nửa.
Lượng lớn máu tươi phun trào, sau đó hóa thành ngọn lửa bốc cháy.
Thần Xích Hỏa vẫn đang dùng thần hỏa thiêu đốt năm người.
Khi Dực Nhân này bị chém chết, hắn hoàn toàn mất năng lực chống cự, chỉ chớp mắt đã bị đốt thành tro bụi.
Trong mắt Phong Tam lại lộ ra vẻ quái lạ.
Đó là … Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm!
Hắn nghi ngờ, mình rất có thể là thiên tài võ đạo không kém hơn chủ thượng và chủ mẫu.
70 ngày trước, hắn mới dùng công huân của Sở Hi Thanh để đổi lấy môn võ học này, bây giờ lại tu đến tận tầng 18.
Phong Tam cảm thấy mình vẫn còn có thể tăng lên cao hơn.
Tầng 18 hoàn toàn không phải cực hạn của hắn.
Bóng người Sở Hi Thanh lại lấp lóe, đi đến trước người một vị Dực Nhân nhất phẩm khác.
Tru Thiên Đao – Nhất Đao Vạn Sát!
Khi Dực Nhân nhất phẩm phản ứng kịp, thì Sở Hi Thanh đã đến trước người hắn.
Con ngươi hắn hơi co lại, sau đó lại như muốn rách cả mí mắt!
“Đi chết!”
Hắn lại lấy công đối công, đôi kiếm tinh xảo trong tay alij dùng quỹ tích mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, đánh thẳng về phía đầu của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh làm như không thấy, cũng lười phòng ngự.
Hôm nay hắn bị hai tên Cự linh nhất phẩm của Dạ Lang tộc làm cho tức giận, trong bụng đầy là lửa giận.
Cái tên trước mắt này đã bị Thần Xích Hỏa đốt đến trọng thương, đã không còn bao nhiêu lực lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận