Bá Võ

Chương 1686: Truy sát (3)

Mà khi Vấn Thù Y rời đi không lâu, Quy Hạo Nguyên cũng đứng lên.
Mặt hắn đã âm trầm như nước.
Quy Hạo Nguyên suy ngẫm một lát, sau đó liền dẫn mấy người phía sau lưng đi về phía Văn Uyên các.
Khi Quy Hạo Nguyên đi đến nơi làm việc của mình, thì nhìn thấy một cung nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục nữ quan tam phẩm, đang chờ hắn ở nơi này.
Vẻ mặt Quy Hạo Nguyên rung lên, ra lệnh ra đám người tản ra, lúc này mới bước vào phòng.
“Ngươi cuối cùng cũng đến rồi.”
Vẻ mặt Quy Hạo Nguyên thân thiết, cũng ngập lấy mấy phần thấp thỏm: “Có kết quả chưa? Thế nào? Vương thượng rốt cuộc là còn thân hoàn bích (zin) hay không?”
Nữ quan này rõ ràng là hơ hoảng loạn, trong mắt ngậm lấy mấy phần e ngại và do dự.
Nàng hơi run rẩy, mấy lần há mồm mà không thể nói được nửa chữ.
“Yên tâm, việc này ra miệng ngươi, vào tai ta, tuyệt đối không có người thứ hai biết được.”
Quy Hạo Nguyên chắp tay sau lưng, sắc mặt yên tĩnh: “Ta chỉ muốn biết tình hình của vương thượng, chứ không phải làm việc bất lợi với vương thượng. Việc này có lợi với dân với nước, Tố Nương, hãy nghĩ đến trưởng tử của ngươi, hắn đang làm việc dưới trướng Thái tử điện hạ.”
Nữ quan này vẫn luôn chần chờ, mãi vẫn không nói ra, nhưng sau đó nàng gật đầu thật mạnh.
“Ý của ngươi là, vương thượng vẫn là xử nữ?”
Quy Hạo Nguyên thấy nữ quan gật đầu lần nữa, vẻ mặt liền buông lỏng, sau đó lại nheo mắt lại, ngậm lấy mấy phần sâu xa và do dự mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn đang lo lắng cho tương lai của Cực Đông Băng Thành.
Vương thượng đã không còn nhiều tuổi thọ, một khi vương thượng từ trần, Cực Đông Băng Thành nên làm thế nào để tự vệ?
Nếu vương thượng vì tình cảm cá nhân mà khiến cho truyền thừa vương thống sinh biến cố, Băng Thành phân liệt, tình hình sẽ càng hiểm ác hơn.
Nhưng mà hắn thật sự phải bước một bước này sao?
Nếu thật sự làm như vậy, đó chính là phản bội rồi.
Còn cả đối tượng giao dịch kia, cũng khiến cho hắn không thể yên tâm…
. . .
Sáu canh giờ sau, tại bảy ngàn dặm phía nam thành Vọng An, nơi này có một nam một nữ đang chạy như bay ở trong rừng.
Nam chính là Tả Thanh Vân, hắn bây giờ cao khoảng tám thước, thân hình cường tráng cứng rắn, cơ bắp toàn thân tựa như sắt.
Hắn dùng hết tốc độ để chạy trong rừng, tựa như một con trâu rừng đấu đá lung tung. Tất cả cành cây ven đường đều là chạm vào tức nát.
Tâm tư của Tả Thanh Vân lại không đặt ở con đường phía trước, hắn đang nhìn cô gái trên bả vai của mình.
Cô gái khoảng mười tám tuổi, mũi ngọc nhỏ thẳng tinh tế, quai hàm phấn đỏ ửng, môi như anh đào, gương mặt trắng như ngọc.
Dáng người của nàng nhỏ bé, chiều cao chỉ đến ngực Tả Thanh Vân, nhưng tỉ lệ rất hoàn mỹ, cân xứng yểu điệu, làm người thương yêu.
Ánh mắt Tả Thanh Vân hơi mờ mịt, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ sợ thế nhân khó có thể tưởng tượng nổi, Bạch Hổ hầu cao to lực lượng, cơ bắp cuồn cuộn tựa như con gấu ngựa kia, hôm nay lại biến thành một cô gái tuyệt mỹ, khí chất nhu nhược, như chim non nép vào người như vậy.
Tả Thanh Vân bỗng nhiên cảm thấy, ở rể cũng không phải khó chịu như vậy.
Hắn vốn tưởng mình phải vào mỏ đào than đá, tương lai cũng sẽ sống trong mỏ than. Nhưng không ngờ mình lại bước một bước vào mỏ vàng.
Thật sự là nhặt được bảo…
“Ngươi nhìn ta như thế làm gì?”
Bạch Hổ hầu lườm một cái, đôi mắt sáng của nàng câu hồn đoạt phách, còn quyến rũ ẩn tình.
Khi nàng nhìn thấy vẻ si ngớ trong mắt Tả Thanh Vân, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, lại mừng rỡ, lại đắc ý.
“Nhìn đường đi! Ngưng thần cảm ứng chung quanh. Nếu ngươi muốn nhìn, chờ sau khi chúng ta thoát thân, ta có thể cho ngươi nhìn chán thì thôi.”
Tả Thanh Vân nỗ lực thu hồi tầm mắt, dựa theo lời Bạch Hổ hầu, toàn lực cảm ứng chung quanh.
Nhưng trong lòng hắn vẫn rất tò mò: “Dáng vẻ bây giờ của ngươi, là tu luyện bí pháp gì sao? Là Súc Cốt công? Hay là thuật dịch dung?”
“Đây chính là dáng vẻ vốn có của ta, khi con bé thì ta là người lùn nhất tộc, sau khi tu luyện Tiên Thiên Thần Tân đại pháp thì mới càng ngày càng cao, càng ngày càng to.”
Bạch Hổ hầu nói xong lại bất mãn ‘hừ’ một tiếng: “Ngươi thích dáng vẻ bây giờ của ta đúng không? Nam nhân các ngươi, đều là trông mặt mà bắt hình dong.”
Tả Thanh Vân bĩu môi, nghĩ thầm nữ nhân các ngươi thì không thế?
Nhìn Sở Hi Thanh kìa, bây giờ đám nữ nhân trong thành Vọng An mê đắm Sở Hi Thanh đến mức nào?
Những bức họa kia của Sở Hi Thanh, tất cả đều bị các thiếu nữ cắt ra rồi dán đầy phòng.
Rất nhiều cao thủ Thiên Bảng còn không có đãi ngộ như vậy, còn không phải do gương mặt kia của Sở Hi Thanh sao?
Hắn lại cười khúc khích: “Vậy sau này ngươi trùng tu Tiên Thiên Thần Tân đại pháp, có biến trở lại như cũ không?”
“Không, nếu ta luyện lại lần nữa, liền có thể mài hết góc cạnh của công pháp, từ đây điều khiển do tâm.”
Bạch Hổ hầu nói đến đây, lại vươn tay véo tai Tả Thanh Vân: “Ngươi lại nói nhảm nữa thử xem?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận