Bá Võ

Chương 529: Thiên hộ đại nhân (4)

Hai người Tả Thiên Lộ và Tả Thanh Vân nhìn lệnh bài kia, rồi lại ngây người một trận.
Vị Sở đại đường chủ trước mắt bọn họ, lại còn là Phó bách hộ Cẩm y vệ?
Sở Hi Thanh lắc đầu không ngớt, vô cùng cảm khái với đám ‘trộm cướp’ hung ác kia: “Đáng tiếc chính là, đám người này còn vô cùng độc ác, vì che dấu thân phận nên đã dùng Hóa Thi Thủy để hòa tan tất cả thi thể của Thiên nha Cẩm y vệ.”
Hai mắt Tả Thiên Lộ sáng ngời: “Sở đường chủ còn có thân phận này? Như vậy thì dễ dàng hơn nhiều.”
Hắn không ngờ tâm tư của Sở Hi Thanh lại cẩn mật như vậy.
Chương Minh không có chứng cứ Sở Hi Thanh giết Thiên nha Cẩm y vệ, dù hắn có tố cáo lên trên, thì cũng chỉ là cãi cọ qua lại mà thôi.
Chỉ cần cắn chặt vào chuyện người này vì trốn tránh trách nhiệm ‘thất trách trong đề phòng, khiến cho thuộc hạ bị diệt sạch’, thì vụ án này sẽ đi vào ngõ cụt.
Huống hồ, Chương Minh cũng có một đống sơ hở, một đống tội danh.
Nếu thật sự kiện cáo lên trên, chưa chắc Sở Hi Thanh đã có phiền phức, nhưng vị Chương bách hộ này sẽ chết chắc.
Tả Thiên Lộ ôm quyền, giọng nói dứt khoát: “Vậy thì xin Sở đường chủ tha cho người này một mạng! Xin đường chủ yên tâm, Tả mỗ lấy tính mạng ra để đảm bảo, ta sẽ lo liệu chuyện này, chắc chắn sẽ không liên lụy đến đường chủ.”
Sở Hi Thanh cũng chắp tay đáp lễ: “Dễ nói! Có câu này của Tả đại nhân, Sở mỗ liền yên tâm.”
Hắn vẫn tin tưởng hai ba phần với lời nói của người này.
Tuy rằng Tả Thiên Lộ gặp rủi ro, nhưng không có nghĩa là hắn không có chút năng lượng nào.
Người này từng nhậm chức ở Đô sát viện, từng là một thành viên thanh lưu của triều đình, sau đó mới bị biếm xuống làm quan ở địa phương.
Tuy rằng tấu chương của Tả Thiên Lộ khiến cho Tả gia gặp tai ương ngập đầu.
Nhưng cùng lúc đó, danh vọng của người này trong triều đình lại lên như diều gặp gió.
Đây là một mất một được, một uống một mổ, họa phúc đi liền.
Đám danh gia vọng tộc ở địa phương quận Tú Thủy cũng là kính nể thiên tử, sợ hãi Đại lý tự thiếu khanh, nên không dám giao lưu tiếp xúc với cha con Tả gia.
Nhưng mà ở kinh thần và triều đình, thậm chí là cả thiên hạ này, lại có rất nhiều tên ‘thanh lưu’ đầu sắt, tất cả đều là người đồng đạo của Tả Thiên Lộ.
Một đạo lý rất đơn giản, nếu như vị Đại lý tự thiếu khanh kia không kiêng kị Tả Thiên Lộ, thì vì sao phải trực tiếp gạt bỏ trên đường? Không dám để Tả Thiên Lộ vào kinh?
Kế Tiễn Tiễn nghe lời nói của hai người, mắt liền híp lại.
Kế Tiễn Tiễn không thể nào khoan dung cho tên bại hoại Chương Minh ăn cây táo rào cây sung này, cũng không thích nghe lời nói của hai người Sở Hi Thanh và Tả Thiên Lộ.
Hai người này, thế mà lại giao lưu chuyện làm loạn kỷ cương ở ngay trước mặt nàng.
Tả Thanh Vân thì lại hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Bách hộ Chương Minh, tay cầm đao đã nổi gân xanh.
Mấy ngày nay, tên này đã cho hắn nếm không ít ‘quả ngon’ rồi.
Lúc nãy, hành động muốn lóc thịt cả nhà bọn họ, càng khiến cho Tả Thanh Vân hận đến ngứa răng.
Nếu như cứ buông tha cho Chương Minh như vậy, thì Tả Thanh Vân cảm thấy rất khó chịu.
“Thanh Vân!”
Tả Thiên Lộ phất tay áo một cái, mở miệng nói: “Tạm thời giữ mạng của hắn trước, chờ đến kinh thành rồi xử lý sau.”
Bây giờ hắn không thể làm gì Chương Minh.
Nhưng chỉ cần vào kinh thành, hắn có thể mượn lực lượng của bạn bè và đồng liêu, xử lý một Chương Minh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn không thể làm gì được vị Đại lý tự thiếu khanh kia, chẳng lẽ còn không làm gì được một tên Bạch hộ Cẩm y vệ?
Sau đó, giọng nói của Tả Thiên Lộ lại hơi khàn khàn: “Nhưng mấy ngày này, ngươi cũng đừng để cho hắn dễ chịu, chỉ cần giữ hắn sống sót là được.”
Sở Hi Thanh nghe đến đây, thần sắc chợt hơi động, nhìn về phía bờ trái của sông Thần Tú.
Trong núi rừng ở ngoài mười dặm, bỗng nhiên có một đạo cầu vồng màu vàng bạc, đang bay thẳng về phương hướng kinh thành.
Đó rõ ràng là một con bồ câu Lưu Quan Ngân Vũ có huyết mạch của Vũ Gia.
Mà Vũ Gia, chính là thần cầm thời thượng cổ, là thủy tổ của chín loài chim trong thiên hạ.
Hoài Nam Tử - Địa Hình Huấn có nói: “Vũ Gia sinh Phi long, Phi long sinh phượng hoàng, phượng hoàng sinh chim loan, chim loan sinh thứ điểu, phàm có lông vũ đều là thứ điểu.”
Lúc này, Sở Hi Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn.
Kế Tiễn Tiễn lại lắc đầu nói: “Khoảng cách quá xa! Hơn nữa, huyết mạch của con chim này đã phản tổ, nắm giữ một bộ phận năng lực thần tốc của Vũ Gia, mũi tên của ta không theo kịp.”
Thật ra thì có thể đuổi kịp.
Nhưng nàng bây giờ chỉ là một xạ thủ thất phẩm, phải che giấu hơn nửa thực lực.
Ngoài ra, lúc nãy Sở Hi Thanh đã răn dạy nàng, cũng khiến cho nàng cảm thấy khó chịu.
Con bồ câu lông bạc kia rõ ràng là phương án đề phòng của vị Đại lý tự thiếu khanh kia, lúc này đã bay về kinh thành báo tin.
Cha con Tả gia muốn an toàn vào kinh, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận