Bá Võ

Chương 1020: Có chỗ dựa rồi

Sở Sơn còn chưa kịp mở miệng, chợt cười khổ một tiếng, rồi nuốt những lời đó lại.
Hắn nghĩ Sở Mính đã trả giá đắt như vậy để tiến vào tầng thứ ba, thậm chí không tiếc hấp thu lực lượng Cự linh Dực Ma, nàng há lại chịu từ bỏ vào lúc này?
Hơn nữa, chính là vì Sở Hi Thanh không thể đi vào, cho nên Sở Mính mới phải kiên trì.
Sở Sơn cũng hiểu ý tưởng của vị chủ thượng này.
Nàng đã ghen ghét Sở Hi Thanh từ lâu rồi, bây giờ vẫn luôn muốn vượt qua Sở Hi Thanh.
Nếu như Sở Mính có thể kiên trì đến cuối cùng, hơn nữa còn có thể thu hoạch được một trong hai loại bảo vật kia. Chẳng những có thể để thiên phú của Sở Mính tăng mạnh, bước vào cấp Siêu thiên trụ. Hơn nữa còn có thể để cho đám trưởng lão của Vô Tướng thần tông biết, ai mới là anh kiệt đương thời.
. . .
Mười lăm ngày sau, phía nam của tầng thứ ba có bảy tòa núi vàng bạc to lớn cao khoảng ba trăm trượng.
Bảy tòa núi này đều là bạc trắng, còn có một ít mỏ vàng mỏ quặng khác.
Không biết vì sao mà vàng bạc ở đây đều không bị oxy hóa, chúng vẫn sáng lấp lánh.
Càng khiến người ta kinh dị chính là, trên bảy tòa núi vàng bạc này lại mọc đầy cây Huyết tùng.
Tất cả những địa phương khác của tầng thứ ba đều không có một ngọn cỏ, chỉ có những núi vàng bạc này lại có mấy trăm cây Huyết tùng, hơn nữa đều cao hơn hai trăm trượng.
Phía dưới bảy tòa núi vàng bạc to lớn này đang truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, tựa như sấm như sấm chớp mưa bão, như núi chuyển đất sập.
Nơi đó có một con nghiệt thú đầu lộc thân người, thân có tám cánh tay, nó đang đuổi theo và chém giết với Sở Hi Thanh.
Kích thước của nó bằng khoảng ba cái cối xay gió, toàn thân đều là giáp xương, tám cánh tay kia đều mở rộng ra những thanh kiếm xương cực lớn và sắc bén, từng đạo từng đạo kiếm cương sắc bén dài đến tận mười trượng quét sạch bốn phía.
Kiếm xương của con nghiệt thú này không chỉ bá đạo, mà tám cánh tay của nó còn có tốc độ rất nhanh.
Chỉ một cái hô hấp, nó ít nhất là chém ra hơn sáu mươi kiếm.
Sở Hi Thanh đứng ở trước mặt con nghiệt thú này, sắc mặt lại hơi bất đắc dĩ dưới kiếm thế liên miên không dứt của đối phương.
Lúc này, trước người hắn được che kín với một mảnh gương bạc.
Đây chính là cực chiêu Hồi Quang Phản Chiếu và Hư Đường Huyền Kính của Thần Phong Minh Kính Đao.
Sau trận chiến với Huyết Nhai Đao Quân, Sở Hi Thanh đã cực kỳ thành thạo hai chiêu này, tiện tay là có thể thi triển.
Những kiếm cương mà đối phương chém đến, Sở Hi Thanh đã phản xạ tất cả.
Nhưng như thế vẫn vô dụng, con nghiệt thú tám tay này da dày thịt béo, giáp xương màu trắng trên người nó cũng cực kỳ kiên cố, sức phòng ngự có thể so với võ tu tứ phẩm tu luyện Bá thể.
Kiếm cương sắc bén của chính nó chỉ có thể chém phá giáp xương, nhưng chỉ chém ra một vết máu nhỏ tí.
Những vết thương nhỏ này lại khôi phục rất nhanh, tốc độ khôi phục của giáp xương màu trắng kia cũng rất kinh người, chỉ chớp mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.
Sở Hi Thanh đã dùng đao pháp để phản xạ hơn 5300 kiếm, nhưng nghiệt thú tám tay vẫn không có chuyện gì, trái lại còn bị Sở Hi Thanh làm cho phát rồ.
Nó vốn là vật phẩm thất bại của chủ nhân bí cảnh, ý thức ngu muội, ngu dốt ngốc nghếch, điên điên khùng khùng, lúc này lại càng điên cuồng hơn.
Nó vừa nổi giận, tốc độ kiếm bắt đầu tăng lên, một hô hấp đã chém ra hơn tám mươi kiếm, mỗi một kiếm đều nặng gấp đôi lúc trước, kiếm cương kéo dài đến mười hai trượng, thậm chí còn xen lẫn một ít lực lượng thời gian, quấy rầy không gian.
Chỉ là con nghiệt thú tám tay này cũng không thể làm gì Sở Hi Thanh.
Tốc độ kiếm của nó càng ngày càng nhanh, kiếm cương càng ngày càng mạnh, thì vết thương trên người nó cũng nhiều hơn, cũng nặng hơn. Tất cả đều dựa vào năng lực khôi phục mạnh mẽ của bản thân để chống đỡ.
Sở Hi Thanh vẫn còn có bóng ma tâm lý với trận chiến ở mười lăm ngày trước.
Sau khi dùng Hồi Quang Phản Chiếu đến ba ngàn lần, hắn cũng đã có cảm giác buồn nôn.
May mà mấy hơi thở sau, Bạch Tiểu Chiêu ở trên đỉnh núi đã huýt sáo một tiếng.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Chu Lương Thần đang điều khiển tiểu Huyền Vũ cõng một đống đồ vật đi xuống dưới, phía sau còn có vợ chồng Vương Hi Trúc, Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm và Bạo Kiếm – Quách Nộ, tất cả đều cõng bao lớn bao bé.
Ngay cả Lãnh Sát Na bình thường lạnh lùng cũng không ngoại lệ, hắn cũng cõng một cái bao to bằng một người lớn.
Phía sau bọn họ là một đám nghiệt thú.
Đám nghiệt thú này cũng là đầu lộc thân người, toàn thân có giáp xương, chỉ là có bốn đến sáu cánh tay, kích thước cũng không to lớn lắm, cao nhất chỉ có năm trượng. Chúng nó chạy băng băng trên núi, đuổi theo đám người Chu Lương Thần.
Sở Hi Thanh biết là mấy người Bạch Tiểu Chiêu đã thành công.
Nhưng hắn cũng không rời đi luôn, hắn còn phải phụ trách cản đường nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận