Bá Võ

Chương 2687 - End

Sau khi hắc quang đánh nát thiên đình, liền tập trung vào Sở Hi Thanh, hắc thủ kia tiếp tục vươn về phía bên này, che đậy bốn phương tám hướng, không cho bọn họ không gian để bỏ chạy.
Sở Hi Thanh biết mình nhất định phải chống đỡ một đòn này, hơn nữa còn phải thể hiện ra cân sắc cân tài, không rơi xuống hạ phong.
Cái này giống như thủ thành, tướng thủ thành thường xuyên chọn xuất kích vào thời khắc tướng tiên phong của địch uể oải, đặt chân chưa ổn.
Một là phong tỏa nhuệ khí của địch, hai là làm cho binh tướng trong thành tự tin hơn.
Kẻ thù của họ cũng chỉ đến vậy, không phải không thể đánh bại.
Sở Hi Thanh cũng nhất định phải làm cho mọi người tự tin!
Bản thân Sở Hi Thanh bỗng nhiên tiến lên một bước, vô số long khí hội tụ lại, 12 Hoàng Long phát ra tiếng long ngâm rung trời, trợ giúp Sở Hi Thanh đối kháng với hắc quang do lực lượng Hủy Diệt và Sát Phạt ngưng tụ thành.
1300 năm qua, 12 Hoàng Long đã tiến vào cấp bậc Tổ thần.
Tuy rằng chúng chưa vào Tạo Hóa, nhưng vẫn có thể giúp Sở Hi Thanh tăng cường 3/10 lực lượng.
Lúc này hắc quang kia đã đến nơi ba ngàn trượng phía trước bọn họ, lại không thể tiến thêm.
Phiến khu vực kia liên tục nổ vang, toàn bộ đất trời như bị cắt rời.
Hàng ngàn hàng vạn đao cương như gương bạc sinh sôi trong khu vực này, bao trùm và phản xạ tất cả hắc quang.
“Chỉ đến thế!’
Khi hắc thủ kia tiếp xúc tiến tới, Sở Hi Thanh bỗng nhiên múa đao.
Hỗn Độn Thiên Đao thức thứ 10 – Hỗn Độn Vô Tế!
Theo Sở Hi Thanh múa đao, một mảnh ánh sáng vắt ngang hư không, hắc thủ làm cho tất cả mọi người run sợ và sởn tóc gáy lại bị một đao này của Sở Hi Thanh xóa đi hơn nửa.
Tình cảnh này khiến nội tâm tất cả mọi người run lên.
“Nửa bước Siêu Thoát!”
Đế Sát bật thốt lên, trong mắt hiện ra vẻ hâm mộ.
Sở Hi Thanh mới hơn 1300 tuổi, lại đã cái sau vượt cái trước.
Thiên quy của Sở Hi Thanh đã đạt đến đỉnh Tạo Hóa, thần khu cũng tiến vào Tạo Hóa.
Bây giờ người này đã có lực lượng nửa bước Siêu Thoát, chỉ cần tích lũy một thời gian, là có thể đi vào lĩnh vực Tạo Hóa! Trở thành Siêu Thoát Giả thứ hai trong thiên địa, sau Bàn Cổ.
Buồn cười là, Đế Sát hắn tiến vào Tạo Hóa xong thì đến nay vẫn không có tiến bộ.
Một mặt là nguyên cất không đủ, một mặt là cảm ngộ không đủ.
Bạch Đế Tử thì lại mỉm cười.
Hắn từng luận bàn với Sở Hi Thanh không dưới ngàn trận, biết vị này vẫn chưa dùng toàn lực.
Đấy là chưa nói đến Cửu Diệu Thần Luân kiếm.
Siêu Thoát Giả chưa hiện thân, đòn này của Sở Hi Thanh mượn võ đạo và long khí trợ giúp, mới chém ra được thần uy của nửa bước Siêu Thoát.
“Đúng như bệ hạ nói, chỉ đến thế!”
Bạch Đế Tử bay lên, nhân kiếm hợp nhất đâm về phía cổ tay hắc thủ, từng đạo kiếm khí mạnh mẽ chôn vùi tất cả bộ phận tàn dư của hắc thủ.
Lúc này, phần còn lại của hắc thủ hóa thành vô số khí đen, hội tụ quanh người Bạch Đế Tử, lại bị kiếm khí của Bạch Đế Tử chống đỡ ở bên ngoài.
Chúng không chỗ không lọt, dùng tất cả thủ đoạn để thấm thấu, phá hư, hủy diệt, sát phạt!
Nhưng kiếm khí của Bạch Đế Tử cũng đã trọn vẹn.
1300 năm qua, Bạch Đế Tử mượn Hỗn Độn của Sở Hi Thanh để mài kiếm, đã bù đắp và hoàn thiện tất cả sơ hở của bản thân, lúc này mới tiến vào Tạo Hóa!
Đại diễn 50, kỳ dụng 49, độn đi 1 trong đó.
Trong lúc giao thủ với Sở Hi Thanh, hắn biết thế gian này không có sự vật nào là trọn vẹn và hoàn hảo chân chính.
Vì vậy kiếm của hắn cũng có sơ hở.
Sơ hở duy nhất chính là lực lượng, mà lại là lực lượng vượt xa hắn mới được.
Bằng không bất kỳ lực lượng nào cũng không thể thẩm thấu và phá hư.
“Tạo Hóa trung vị? A…” Đông Hoàng chắp tay sau lưng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hứng thú: “Hắn đi rất xa trên con đường Tạo Hóa này nha, gần như có thể sánh vai với ta năm đó! Tích lũy lâu dài và sử dụng một lần, không hổ là Bạch Đế Tử!”
Dòng dõi của các thần Bàn Cổ, cũng chỉ có Bạch Đế Tử và Ty Thần Tinh Quân, Thổ Đức Tinh Quân là lọt vào mắt hắn.
Chỉ tiếc Ty Thần lại rơi vào lưới tình.
Vị này một lòng muốn hóa thành nhật nguyệt với nữ thần Ám Nguyệt, đời đời kiếp kiếp ở gần nhau. Trong thời gian ngắn là không thể vấn đỉnh Tạo Hóa.
Đương nhiên, đây cũng có thể là do Ty Thần ngụy trang.
“Phụ thần, ngài lại ngạo mạn rồi, hắn là bá phụ của ta, là đường huynh của ngài đấy.” Mộng Hoàng ở sau lưng Đông Hoàng nhíu chặt lông mày.
Lúc Đông Hoàng nói chuyện, dĩ nhiên lại dùng giọng đánh giá vãn bối.
Đương nhiên, Đông Hoàng có tư cách này, hắn là tồn tại thứ hai tiến vào cảnh giới Tạo Hóa sau Bàn Cổ.
Sau khi vị này ngã xuống, các thần Bàn Cổ liên thủ cũng không khóa được chân linh của hắn.
Mà chỉ một tia chân linh, một cái bố cục, khiến cho mấy người Ngu Công, Táng Thiên, Sở Hi Thanh thay nhau quật khởi, khiến nhân tộc có thể trở thành trong tuyệt cảnh.
1300 năm trước, Sở Hi Thanh bố cục toàn bộ thiên địa, thậm chí tính toán của chủ nhân hắc thủ, cuối cùng có bốn loại nguyên chất thành tựu Tạo Hóa.
Hành động này không chỉ làm thế nhân chấn động, cũng khiến tất cả thần linh đều sợ hãi và kiêng kỵ đến cực điểm, không ai là không kính nể thần phục Sở Hi Thanh.
Dù là đám nóng tính như tộc duệ Hỏa Thần, sau khi bị giáng thành nô bộ, cũng cực kỳ ôn hòa khiêm tốn.
Nhưng trí tuệ và năng lực của phụ thần hắn cũng không kém Sở Hi Thanh bao nhiêu.
Tuy vị này đã mất Như Ý chi pháp, trước mắt chỉ là Thánh Giả dự bị của Như Ý.
Nhưng Đông Hoàng vẫn lấy Ngạo Thiên và Thần Thiên, Vạn Tin chi pháp để trở thành Tạo Hóa, mà chỉ dùng 800 năm ngắn ngủi.
Hắn chuyển pháp môn căn cơ thành ‘Thần’, thần trong nguyên thần, thần trong thần linh.
Âm dương bất trắc chi gọi là thần! Rừng núi xuyên cốc, có thể ra mây là gió mưa, dẫn ra vạn vật, đều viết là thần!
Cao thâm khó dò, cực kỳ ảo diệu!
Càng chấp chưởng lực lượng Ngạo Mạn và Vạn Tin, thì càng ngạo mạn lại càng mạnh, càng tự tin càng vô địch.
Đông Hoàng không chỉ được vạn chúng tin tưởng, mà bản thân còn tự tin đến cực điểm.
Nhưng ngày xưa, nhân tộc thất bại cũng chính là do sự ngạo mạn của Đông Hoàng.
Vị này khí chất nho nhã, làm người ôn hòa, nhưng trong xương lại xem thường tất cả mọi người, bễ nghễ tất cả, bao quát cả Thần Bàn Nhược ngày xưa, Đông Hoàng cũng chỉ coi là chơi đùa.
Đường đệ của hắn, Thiên đế đời thứ tám Thái Hoàng, có thể lấy Phục Thiên chi pháp phục chế thiên đạo, quả thực là kinh tài tuyệt diễm, cũng bị phụ thần hắn hại chết.
Khiến cho vị thúc phụ Thiên đế đời thứ năm Thần Hạo trở về, đến nay vẫn không chịu nói một câu với Đông Hoàng.
Bây giờ nhân tộc lại quật khởi, mà Thần Bàn Nhược thì chẳng biết đi đâu.
Điều này làm Đông Hoàng càng kiêu ngạo hơn.
Ngươi xem đi… như vậy mà họ còn không thể thắng ta.
Mộng Hoàng thấy dáng vẻ không để ý của Đông Hoàng, trong lòng không khỏi thở dài.
May mắn thủ lĩnh nhân tộc bây giờ là Sở Hi Thanh.
Mộng Hoàng cũng lười suy nghĩ, thần sắc nghiêm lại: “Theo phụ thần, Hi Thanh có phần thắng không?”
“Một mình hắn thì không phải đối thủ của Siêu Thoát Giả kia. Nhưng nếu chúng ta liên thủ, thì đẩy lùi là không có vấn đề.”
Đông Hoàng nhìn bóng lưng Sở Hi Thanh, mắt hiện tia kỳ dị: “30 năm trước, ta đã không hiểu được võ đạo của hắn. Cửu Diệu Thần Luân kiếm kia rất khiến người chờ mong. Còn nữa, trước khi ra tay, hắn đã phát động nghi thức rồi.”
Nếu nói Bạch Đế Tử, Ty Thần và Thổ Đức Tinh Quân miễn cưỡng lọt vào mắt hắn.
Như vậy Sở Hi Thanh, chính là người duy nhất có thể sánh vai với hắn, thậm chí có thể vượt qua một tia.
Dù sao đây cũng là người hắn lựa chọn để đặt cược tất cả.
“Nghi thức? Nghi thức gì?” Mộng Hoàng lấy làm kinh hãi: “Nghi thức kia mới qua 1300 năm, lại phát động nghi thức mới nhanh như vậy?”
“1300 năm này, thần khu của hắn từ hạ vị tiến vào Tạo Hóa, thần lực và bản nguyên có thể vừa?” Đông Hoàng chậc một tiếng: “Chỉ là một nghi thức nhỏ thôi, không sánh bằng 1300 năm trước. Nhưng sau khi hoàn thành, nguyên chất của hắn có thể sẽ vào Siêu Thoát. Theo ta, nguyên chất Hỗn Độn của người em rể này chỉ kém một đường mà thôi. Ngươi đừng phí lời, Hi Thanh bảo ngươi làm gì thì đi làm đó đi. Còn nữa, ngươi phải gọi hắn là cô phụ!”
Mộng Hoàng biết, đây là phụ thần báo mối thù mình nhắc nhở bối phận của Bạch Đế Tử.
Cơ mặt hắn giật giật vài cái.
Mộng Hoàng lập tức khom người cúi đầu, hóa thành độn quang, biến mất trong hư không.
Trận chiến hôm nay, dưới Tạo Hóa là không thể tham dự.
Hắn cùng Thần Vũ, Thần Hạo, Thương Hoàng, Tử Vi, Ứng long, Câu Trần, Nam Cực Trường Sinh đại đế, Đế Oa, Long Hi, Thạch thần, Lôi thần, Thời thần, Lê Tham, Tử Vũ, Bắc Lạc Sư Môn, Tứ Tượng thần quân… cùng đông đảo đế quân đều sẽ phân tán ra bốn phương tám hướng.
Bọn họ không chỉ trấn áp tinh không đại địa, củng cố ba ngàn giới Thiên vực, dốc sức cường hóa kết cấu và thiên quy trong thiên địa, chống lại lực lượng Hủy Diệt của Siêu Thoát Giả, mà còn phải đề phòng những tộc duệ Bàn Cổ và Hỗn Độn kia.
Lúc rời đi, Mộng Hoàng nhìn thấy Thánh hoàng đời thứ ba đang liên tục lột xác, lúc này đã tiến vào lần thứ bảy, nắm giữ thần khu Tạo Hóa.
Sở Vân Vân thì đang cầm ‘Tích Địa thần thương’, thần khu liên tục bành trướng, lúc này đã đến ngàn trượng, thần uy mênh mông vô ngần.
Lục Loạn Ly và Vấn Tố Y thì đang đứng hai bên Sở Vân Vân, thần quang huy hoàng, soi sáng tinh không.
Tư Hoàng Tuyền thì hóa thành Minh Hoàng, vung cánh sau lưng Sở Vân Vân, đưa Niết Bàn thần hỏa phụ vào người Sở Vân Vân.
Nhiệm vụ của họ là Khai Thiên!
Lại khai thiên lập địa một lần nữa, hoàn thành việc Bàn Cổ chưa hoàn thành, để vùng thế giới này hoàn chỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận