Bá Võ

Chương 1593: Sở Phượng Ca Điên Đảo âm Dương (3)

Nội tâm Phan Nguyên Hóa không khỏi lạnh như băng, hắn biết chuyện hôm nay khó rồi.
Ngũ tử Phan Kiến Nghiệp của hắn, tháng trước quả thật là đã cưỡng gian và giết chết một thiếu nữ, không ngờ tổng đà của Thiết Kỳ Bang lại biết chuyện rồi.
Còn về phần thất tử Phan Kiến Gia, hắn vẫn luôn rất tận tâm làm việc cho gia tộc.
Hắn sai ở chỗ là quá khinh thường Thiết Kỳ Bang, coi thường Vô Cực Đao Quân, quá tham lam.
Đứa nhỏ này vẫn không để Thiết Kỳ Bang vào mắt, còn tưởng bây giờ là thời điểm Phan gia độc chiếm quận Nghiễm Lăng như trước kia.
Phan Nguyên Hóa thở dài trong lòng, nghĩ thầm đây thật sự là đuổi hổ cửa trước, sói lại vào cửa sau.
Bốn tháng trước, đại quân Cực Đông Băng Thành đổ bộ, quân đội quét ngang đến dưới thành Nghiễm Lăng, Phan gia cũng xé chẵn ra lẻ, ý đồ né tránh quân tiên phong của Cực Đông Băng Thành, nhưng vẫn tổn thất nặng nề.
Sau đó, hắn thấy Thiết Kỳ Bang và các thế gian quận Lâm Hải ở dưới cánh chim của Thiết Kỳ Bang đều bình yên vô sự, liền có tâm tư giương cờ Thiết Kỳ Bang.
Quả nhiên, Cực Đông Băng Thành đã không còn đả kích Phan gia nữa.
Tuy nhiên, chung quy bọn họ vẫn không phải là bang chúng chân chính của Thiết Kỳ Bang, Thiết Kỳ Bang cũng không phải là ai muốn gia nhập thì có thể gia nhập.
Sau đó, hắn nhờ vả quan hệ ở Tinh Tú tiên tông, thỉnh cầu mấy vị trưởng lão tiên tông nói giúp vài lời với cao tầng của Thiết Kỳ Bang, còn nhờ một vị trưởng lão của Vô Tướng thần tông nói giúp với Vô Cực Đao Quân, khi đó Phan gia bọn họ mới coi như là chính thức gia nhập vào Thiết Kỳ Bang.
Nhưng hành vi này của bọn họ tuy có thể thoát khỏi tai ương ngập đầu đến từ Cực Đông Băng Thành, nhưng lại chôn xuống mầm họa ngày hôm nay.
Thật ra thì thành Nghiễm Lăng làm gì có bang chúng của Thiết Kỳ Bang?
Tất cả đều là Phan gia lôi hơn ba ngàn cu li và học đồ ở nhà xưởng vào, để phù hợp với yêu cầu thành lập phân đà của Thiết Kỳ Bang.
Là do bọn họ muốn kiếm chức đường chủ, cho nên lôi kéo rất nhiều người vào.
Chất lượng của đám bang chúng này còn rất tốt, thân thể cường tráng, tu vị cũng có cửu phẩm thượng.
Phan Nguyên Hóa vốn tưởng rằng đám người này đều mặc cho bọn họ nắn bóp.
Ba phần mười lương bổng của Thiết Kỳ Bang đã đủ để những người này thỏa mãn rồi.
Coi như cầm thêm một phần tiền so với trước kia, có gì không tốt?
Nhưng mà ngày hôm nay, chỉ sợ là bị Thiết Kỳ Bang đổi khách thành chủ.
Phan Nguyên Hóa đoán được mục đích khi Phong Liên Thành muốn triệu tập bang chúng đến đây xem hành hình, sắc mặt hắn tuyệt vọng: “Phong hộ pháp, có câu nói không dạy mà giết gọi là ngược. . .”
“Đừng nói với ta những thứ này, lẽ nào khi các ngươi vào bang, Thiết phí kỳ chủ không nói bang quy cho các ngươi biết sao?”
Phong Liên Thành cười gằn một tiếng.
Trong lòng hắn lại hơi bội phục tâm cơ của Sở Hi Thanh.
Nội Vụ đường đã thu được rất nhiều chứng cứ xác thực.
Có thể thấy vị Kỳ chủ kia đã dặn dò từ trước, để Nội Vụ đường âm thầm thu thập chứng cứ.
Hắn lạnh lùng nhin Phan Nguyên Hóa: “Còn nữa, các hạ không biết dạy con, mà lại có hiềm nghi bao che. Chức đà chủ này ngươi không làm tiếp được. Kỳ chủ có lệnh, chọn một hiền tài khác ở phân đà quận Nghiễm Lăng lền làm đà chủ, ngoài ra, còn phải nộp phạt.”
Cổ họng Phan Nguyên Hóa nhất thời ngòn ngọt.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn, chính là có thể tìm người nói giúp cho Phan gia hay không.
Nhưng Phan Nguyên Hóa vừa mới có ý nghĩ này, thì đã từ bỏ luôn.
Lúc trước, hắn đã mời mấy vị trưởng lão Tinh Tú tiên tông đứng ra, nhờ bọn họ nói giúp Thiết Kỳ Bang che chở cho Phan gia.
Lẽ nào bây giờ hắn còn có thể nhờ những trưởng lão này thuyết phục Sở Hi Thanh giơ cao đánh khẽ cho Phan gia bọn họ?
Thế gian nào có đạo lý này.
Hắn tin là mấy vị trưởng lão kia cũng không có mặt mũi mở miệng.
Phan Nguyên Hóa lại nghĩ, Thiết Kỳ Bang làm như vậy, không sợ ép Phan gia bọn họ đến tạo phản sao? Không sợ đám danh gia vọng tộc mới gia nhập Thiết Kỳ Bang kia lạnh lòng sao?
Song khi hắn chạm vào ánh mắt của Phong Liên Thành, lại như bị một thùng nước đá dội vào đầu.
Đó là ánh mắt ngậm lấy chờ mong và sát cơ vô hạn, lạnh lẽo đến mức đủ đến hắn đóng băng.
Phong Liên Thành thì lại rất lạnh lùng.
Sở Hi Thanh ra lệnh cho hắn là, cứ làm theo bang quy là được.
Nhưng Phong Liên Thành lại lựa chọn phương án tàn khốc và vô tình nhất.
Sở Hi Thanh muốn dùng hắn cũng được, nhưng phải cẩn thận bị cây đao như hắn phản phệ.
Vì vậy, thật ra Phong Liên Thành rất chờ mong Phan gia tạo phản.
Nếu hôm nay Phan Nguyên Hóa nhịn xuống, như vậy hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ của Sở Hi Thanh, Phan gia thì nhất định sẽ sinh lòng oán hận với Thiết Kỳ Bang, từ đây nội bộ lục đục.
Nếu Phan gia bị ép phải lật bàn, vậy cũng hợp ý hắn.
Hắn có thể mượn đầu của Phan gia để làm đá đặt chân cho mình ở Thiết Kỳ Bang.
Hắn là người mới của Thiết Kỳ Bang, không thể không có công lao gì.
Phong Liên Thành tay đè kiếm, nghĩ thầm người này sẽ lựa chọn thế nào đây?
Nếu Phan gai còn muốn ở lại Thiết Kỳ Bang, vậy nhất định phải tuân theo quy của của Thiết Kỳ Bang.
Sức ảnh hưởng của bọn họ ở quận Nghiễm Lăng, sớm muộn gì cũng bị Thiết Kỳ Bang thay thế, còn phải làm trâu làm ngựa cho Thiết Kỳ Bang.
Nếu như không chịu, vậy thì đám người này sẽ chết ngay hôm nay. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận