Bá Võ

Chương 545: Dần dần biến thành đen (5)

Hồ Khản nhức đầu không thôi, bây giờ hắn chỉ hy vọng kinh thành sẽ phát sinh sự kiện nào đó, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
“Nói chung là phó mặc cho số phận đi, nếu như thật sự không được, ngươi và ta cuốn gói về nhà là được.”
Hồ Khản cũng uống một chén trà, hắn than khẽ, nói ra lời mà bản thân mình cũng không tin: “Nói chừng Sở sư huynh có thể đại phát thần uy, giống như lúc ở Đông Châu, một đao ép quần hùng kinh đô, trấn áp tất cả thiếu niên anh kiệt hai châu Hà và Lạc.”
Mà lúc này, tại một trạch viện cách quán trà Hối Linh không đến ba dặm.
Tư Hoàng Tuyền vừa mới luyện đao xong, cau mày nhìn về phía cửa viện, một thiếu niên thanh tú đang cười hì hì ở nơi đó, người này mặc áo trắng, eo đeo Nhạn linh đao.
“Phong Đao – Vương Mệnh?”
Hai mắt Tư Hoàng Tuyền co lại, sau đó mở miệng lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài! Hôm nay ta luyện đao mệt mỏi, không rảnh đánh với ngươi.”
“Đừng như vậy, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn bè. Hôm nay ta cũng không tìm người để đánh nhau.”
Vương Mệnh lắc đầu, thần thái hắn tự nhiên, đi đến trước người Tư Hoàng Tuyền: “Đã xem qua kỳ Thiên Cơ Võ Phổ mới nhất chưa? Thiên Cơ Võ Phổ xếp Đông Châu Sở Hi Thanh vào vị trí thứ mười trên Thần Tú Thập Kiệt đao. Chính là người đã từng đánh bại ngươi đấy, ta cảm thấy rất tò mò với hắn.”
“Có quỷ mới là bạn của kẻ liều mạng như ngươi.” Tư Hoàng Tuyền nở nụ cười trào phúng, sau đó giọng nói lạnh lẽo: “Ta đã xem Thiên Cơ Võ Phổ, nhưng vậy thì thế nào? Ngươi sẽ không chạy vạn dặm xa xôi đến Đông Châu để khiêu chắn chiến chứ?”
Vương Mệnh lại kinh ngạc nhìn Tư Hoàng Tuyền: “Tư huynh, tin tức của ngươi không khỏi quá bế tắc rồi chứ? Vị thiếu niên Bá Đao của Đông Châu này sắp vào kinh rồi.”
Tư Hoàng Tuyền nghe vậy thì sững sờ: “Sở huynh muốn vào kinh? Ngươi lấy tin tức này từ nơi nào?’
“Là tin của Sát Sinh Lâu. Đêm hôm qua, Sát Sinh Lâu ở kinh thành đã treo thưởng cái đầu của vị này lên đến ba mươi vạn lượng bạc, tất cả mọi người đều biết.”
Vương Mệnh chắp tay sau lưng: “Có người nói, người này vì bạn bè, đã hộ tống một đôi cha con vào kinh. Các tửu lâu và quán trà trên phố cũng vì thế mà ồn ào, tất cả đều tán thưởng không thôi với sự nghĩa khí và cách làm người của vị Sở thiếu hiệp này, còn nói chỉ tính lòng dạ và nhân phẩm, thì hắn phải là người đứng đầu trên Thần Tú Thập Kiệt đao. Nhưng mà ta chỉ quan tâm đến đao của hắn. . .”
Trong mắt hắn hiện lên ý tò mò mãnh liệt: “Tư huynh, đao của Sở Hi Thanh rốt cuộc là như thế nào?”
Giọng nói của Tư Hoàng Tuyền lại càng lạnh lùng hơn: “Hắn tu luyện chính là Truy Phong đao pháp, khó dò sâu cạn. Còn cụ thể ra sao, thì chính người đến xem đi. Hỏi ta làm chi?”
Hắn không thể tiết lộ tình báo của Sở Hi Thanh.
Cùng lúc đó, Tư Hoàng Tuyền không tự chủ được mà đưa tay sờ lên bộ ngực của mình.
Hai tháng trước, hắn đã tìm được lá phổi của mình, cũng đưa vào thẩn thể.
Không biết hắn bây giờ có thể chống đỡ được Sở Hi Thanh hay không?
“Ta cảm nhận được chiến ý của ngươi.”
Vương Mệnh bình tĩnh nhìn Tư Hoàng Tuyền, giọng nói thản nhiên: “Ngươi cũng muốn giao thủ với hắn? Xem ra Sở Hi Thanh này cũng là một đối thủ không tệ, đáng để mong chờ.”
Khóe môi hắn cong lên: “Ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với đao của hắn.”
Chuyện bên này không phải là độc nhất vô nhị, một bên khác tại kinh thần, trong một võ quán có diện tích khổng lồ, cũng có hai người đang bàn luận về Sở Hi Thanh.
Một người trong đó khoảng mười sáu tuổi, tướng mạo thô lỗ cường tráng, giữa hai hàng lông mày còn chất chứa vẻ hung hãn.
Hắn nhìn quyển Thiên Cơ Võ Phổ vẫn còn tỏa mùi mực in ở trong tay, nở nụ cười khinh thường: “Thần Tú Thập Kiệt đao! Tám người khác thì cũng thôi, đều là anh kiệt ở bắc địa. Cái tên Sở Hi Thanh này, dựa vào cái gì mà sánh vai với ta?”
Hắn tiện tay ném quyển sách này cho thiếu niên ở bên cạnh, giọng nói tùy ý: “Nghe nói người này sắp vào kinh, Tú Trường, ngươi rảnh rỗi thì hãy đi gặp hắn. Thiếu niên đao khách tại vùng kinh đô này, cũng chỉ có ba người ngươi và Vương Mệnh, Tư Hoàng Tuyền là có thể lọt vào mắt ta.”
“Tên này chỉ xếp hạng 29 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng thì tính là cái gì, mà cũng xứng ngồi cùng bảng với ta? Tú Trường, ngươi phải kéo hắn xuống, sư huynh đệ chúng ta cùng vào Thần Tú Thập Kiệt đao, ngày sau cũng là một đoạn giai thoại.”
Thiếu niên đỡ sách tầm mười lăm tuổi, dáng người cao to, môi hồng răng trắng, ngũ quan tuấn dật, eo đeo một thanh trực đao.
Hắn chính là Thần Yến Đao – Lý Tú Trường mà trên phố đồn đại.
Vị này mở Thiên Cơ Võ Phổ ra xem, nhìn vào bảng danh sách Thần Tú Thập Kiệt đao ở trang thứ bốn mươi chín, ánh mắt từ từ hiện lên chiến ý nồng nặc.
Lý Tú Trường không có hứng thú với cái hư danh Thần Tú Thập Kiệt đao này, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với đối thủ mạnh mẽ Sở Hi Thanh này.
Hắn vô cùng mong chờ, đao pháp của người này sẽ là dáng vẻ thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận