Bá Võ

Chương 1866: Ngưng cương luyện sát (3)

Sắc mặt Sở Hi Thanh rất nghiêm túc, hắn cảm ứng được những ý niệm mạnh liệt bên trong những oán sát này.
“Báo thù!”
“Giết thần!”
“Báo thù!”
“Giết thần!”
“Báo thù!”
“Giết tất cả thần linh trên trời!”
Những ý niệm này đều rất chấp nhất, ngàn niệm như một.
Chúng nó đều cứng rắn và kiên cố như huyền cương vạn luyện, sắc bén như kim thép được chế tạo từ huyền cương vạn luyện, ngàn tỷ năm cũng khó tiêu diệt, thậm chí còn ngưng tụ ra một bộ phận đặc tính ‘Vĩnh Hằng’.
Còn có những ý niệm chỉ ngậm lấy những cái tên thần, ngậm lấy vô tận oán hận.
“Thần Kế Đô!”
“Thần Nhược Võng!”
“Thần Bệnh Lượng!”
“Thần Câu Trần!”
“Thần Thất Sát!”
Những ý niệm sắc bén này khiến cho nguyên thần của Sở Hi Thanh đau nhói, hắn hấp thu càng nhiều, những ý niệm như kim đâm này cũng càng nhiều.
Nguyên thần kiên cố của Sở Hi Thanh gần như bị chúng nó đâm thủng trăm ngàn lỗ.
La Hán Tông ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, trái tim không khỏi co rút lại.
Những oán sát này còn mạnh hơn hắn tưởng.
Có lẽ một phần lớn trong đó bắt nguồn từ Thiên Đế Tọa.
Quá nửa người của Thái Vi Viên đều chết ở bên đó, hơn nữa chất lượng còn cao hơn chín lòng núi kia nhiều.
Dã tâm của Sở Hi Thanh quá lớn, vậy mà muốn dùng oán sát vô tận trong Thái Vi Viên để cô đọng ‘Thí Thần huyết cương’.
La Hán Tông không quá coi trọng.
Nếu như tiếp tục như vậy, Sở Hi Thanh nhất định sẽ bị oán sát phản phệ, nguyên thần bị trùng kích.
Sự thực đã chứng minh suy đoán của hắn.
Ngọn lửa màu đỏ thắm quanh người Sở Hi Thanh càng lúc càng cao, oán sát màu đen như bùn ở quanh người hắn cũng càng ngày càng nhiều, chúng bắt đầu lấn áp những Binh sát màu vàng kim kia.
Tương ứng với đó, mảnh giáp màu đỏ thắm quanh người Sở Hi Thanh đã nứt toác, mi tâm của hắn đã nứt ra một vết máu.
Điều này chứng tỏ tình thế đã mất khống chế, Sở Hi Thanh đã không thể điều khiển những oán sát hắn dung hợp và tế luyện nữa, mà đang bị những sát lực này phản phệ.
Nhưng mấy cái hô hấp sau, La Hán Tông chợt ồ một tiếng kinh ngạc.
Hắn vô cùng giật mình với tình cảnh trước mắt, cũng tạm thời từ bỏ ý nghĩ cứu viện Sở Hi Thanh.
Tình thế lại phát sinh biến hóa.
Không biết vì sao, những oán sát kia bắt đầu chủ động phối hợp với Sở Hi Thanh.
Vô số oán sát như bùn đen tiếp tục men theo trận pháp để lao đến, chúng nó tụ tập với nhau, toàn thân như một con cự thú, nằm rạp ở dưới chân Sở Hi Thanh.
Sau khi trải qua tinh luyện, một phần trong đó cháy hừng hực. Theo ý chí của Sở Hi Thanh, hóa thành từng mảng từng mảng giáp màu đỏ tươi, bao trùm quanh thân thể Sở Hi Thanh, trở thành một phần của bộ chiến giáp này.
Nhưng những sát lực này thật sự quá nhiều, nhiều đến mức bộ giáp này cũng không chứa nổi.
Tuy rằng Sở Hi Thanh đã ngưng tụ tận một vạn mảnh, ba tầng trong ba tầng ngoài, nào là mũ giáp, giáp mặt, giày chiến… không có một kẽ hở nào.
Ngay cả vị trí hai mắt cũng là như vậy.
Nhưng dù là vậy, bộ giáp này vẫn không thể chứa đựng tất cả những oán sát này.
Ngọn lửa màu đỏ thắm kia đã cao đến tận đỉnh chóp ở nhà kho.
Khi La Hán Tông cho rằng Sở Hi Thanh đã bó tay hết cách, sắp bị những oán sát này bao phủ, bỗng nhiên một đôi cánh bằng xương màu máu tung ra ở sau lưng Sở Hi Thanh.
Đôi huyết dực này rộng ít nhất 18 trượng, hai bên trái phải đều chín trượng, tuy rằng hiện giờ chỉ có mỗi khung xương, nhưng cũng đã hiện ra khí thế cực kỳ kinh khủng, hung uy mênh mông!
Tiếp đó Sở Hi Thanh dùng oán sát vô biên này, hóa thành từng cái từng cái lông chim màu máu ở trên đôi cánh.
La Hán Tông nhìn tình cảnh này, không chỉ hít vào một hơi khí lạnh.
Vị Vô Cực Đao Quân này, quả thực là muốn nghịch thiên… Loại ‘Thí Thần huyết cương’ đẳng cấp này, thế mà hắn lại có hi vọng hoàn thành thật.
Cùng lúc đó, trong lòng La Hán Tông cũng rất khó hiểu.
Vừa rồi lại chuyện gì xảy ra?
Tại sao oán hận của mấy trăm vạn đệ tử Thái Vi Viên, rất nhiều thuật sư nhất phẩm nhị phẩm, thậm chí là Siêu Phẩm đều đột nhiên thần phục Sở Hi Thanh?
Ngay khi La Hán Tông nghĩ mãi không ra, hắn chợt nghe thấy tiếng nổ vang rền ở phía trên.
Khi âm thanh kia truyền đến, toàn bộ ‘Thần Binh khố’ cũng rung chuyển theo.
La Hán Tông ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt hiện ra một vệt ánh sáng lộng lẫy.
Đó là năm đại Thần thị, bọn họ đã đột phá đến tầng thứ tư của ‘Thần Binh khố’.
Tại một khắc trước, những Thần thị này đã đột phá vào trong ‘Thần Binh khố’.
La Hán Tông vẫn luôn điều động cấm chế và trận pháp trong ‘Thần Binh khố’ này để cản lại.
Chỉ tiếc là hắn không thể khống chế trận pháp tầng trên, lực lượng của một tòa ‘Thần Binh khố’ chỉ có hạn. Ngăn cản đám người này lâu như vậy, đã là cực hạn.
Sau đó La Hán Tông lại hơi lắc đầu.
Hắn tiếp tục nhìn vào Sở Hi Thanh, nhìn vào lớp giáp vảy đỏ quanh người Sở Hi Thanh, còn cả cặp cánh đang từ từ đầy đặn kia, ánh mắt của hắn sáng ngời rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận