Bá Võ

Chương 1929: Thần Kính Thiên Đao

Hai mắt Hạ Long Tương sáng như đuốc, đưa mắt nhìn bốn phía.
Hắn đang quan sát hàng ngũ hành quân và trạng thái của các tướng sĩ.
Trước đây không lâu, hắn và đám tướng sĩ ‘Huyền Vũ quân’ đã ăn tết ở trên cao nguyên Nghiêm Châu này.
Hạ Long Tương lĩnh quân nhiều năm, cũng không quan tâm đến giao thừa hay tết xuân gì.
Những cái này có thể ảnh hưởng đến lòng quân.
Tình huống nghiêm trọng thậm chí có thể dẫn đến toàn quân tan vỡ.
Nhưng hiển nhiên là hắn nghĩ nhiều.
Trong mười mấy ngày nay, trong quân cung cấp rất sung túc, tất cả mọi người đều ăn ngon uống đã.
Tuy rằng tổng soái đại nhân đã đổi tên thành Sở Vân Vân, trở thành thê tử của Vô Cực Đao Quân, nhưng vẫn là vị tổng soái đại nhân thương cảm tướng sĩ kia.
Đêm giao thừa, toàn quân giết gà giết dê, làm bánh bột, còn có một lượng lớn hải sản.
Bảy ngày tiếp theo, ngoại trừ không thể uống rượu ra, thì trong quân đều ăn ngon uống đã, thực đơn mỗi ngày đều khác nhau. Đám hậu cần kia cũng rất đàng hoàng, không dám cắt xén thứ gì, khiến cho các tướng sĩ đều cực kỳ thỏa mãn.
Huống hồ đám lính dưới trướng Hạ Long Tương đều là người trẻ tuổi, chưa có vợ con, không có gì phải lo lắng.
Bọn họ đều gia nhập vì tiền lương phong phú và bí dược thăng cấp của phủ Trấn Bắc đại tướng quân.
Đương nhiên còn cả hứa hẹn chia ruộng đất.
Phủ Trấn Bắc đại tướng quân có quy củ, binh sĩ biên quân sẽ được chia ruộng đất nhiều gấp mấy lần trai trạng bình thường, ngoài ra còn được chia thêm phần của quân điền.
Chỉ cần bọn họ đánh hạ Nghiêm Châu, như vậy ruộng đất, nữ nhân, tu vị… tất cả đều có, chỉ cần đủ chiến công, thậm chí còn có thể để vợ con hưởng đặc quyền.
Nhưng nếu như không hạ được, vậy thì cái gì cũng đừng nghĩ.
Vì vậy, toàn bộ tướng sĩ đều rất phấn chấn, rất khát khao, tựa như đám chó săn gào thét chờ chiến.
Hạ Long Tương quét mắt nhìn bốn phía xong thì hơi yên tâm một chút.
Nhưng trong mắt hắn vẫn lộ ra vài phần lo âu.
Mấy ngày qua, tâm thần hắn đều không yên.
Đây là vì đại quân càng ngày càng kéo dài, trước kia chỉ khoảng 2000 dặm, bây giờ đã kéo dài đến hơn 3800 dặm.
Ban đầu, 30 vạn đại quân ‘Huyền Vũ quân’ chỉ phụ trách chiến tuyến 200 dặm, bây giờ đã tăng lên hơn 300 dặm.
Tấm lưới của bọn họ càng ngày càng lớn, càng này càng mỏng, trận hình của đại quân cũng không còn như trước.
Bởi vì địa hình phức tạp, nên các bộ cũng phải tách rời và chia nhỏ.
May mà tổng soái đại nhân đã dự kiến từ trước, mời đến rất nhiều võ tu giang hồ.
Đặc biệt là đám Ma tu của Ma Chiến lâu, chiến ý của bọn họ rất mạnh, liên tục tuần tra qua lại ở các khe hở giữa các bộ, tùy ý săn giết Cự linh và dị tộc.
Bằng không thì đại quân đã có vô số lỗ thủng.
Nhưng Hạ Long Tương vẫn rất lo lắng.
Lần này, tổng soái đại nhân có quá khinh địch rồi không?
Nếu như là quân đoàn tinh nhuệ như ‘An Bắc quân’ hay ‘Thiên Lang quân’, 30 vạn người có thể phỏng tỏa chiến tuyến 300 dặm.
Nhưng ‘Huyền Vũ quân’ mới xây dựng không lâu…!
Đặc biệt là đám người Thiết Sơn Tần thị ở trong quân, dạo gần đây còn hành động rất lạ.
Một nhóm người trong đó đi lại nhiều lần, liên lạc chặt chẽ, rõ ràng là có lòng dạ khác.
Hạ Long Tương có thể cảm giác được sóng ngầm mãnh liệt ở trong đó.
Còn cả trận hình của toàn bộ đại quân bây giờ nữa, thật sự là quá mỏng.
Đây căn bản là không để đám Cự linh Nghiêm Châu vào mắt.
Chiến tuyến khoảng 3800 dặm này, quả thực là uốn lượn như một con cự xà lười nhác. Một khi gặp đả kích, đầu đuôi không thể nhìn nhau.
Tổng soái ý vào Vô Cực Đao Quân tọa trấn? Nhưng như vậy có phải là quá ỷ lại rồi không? Chẳng may có biến cố gì thì sao?
Lẽ nào mấy vị đồng liêu của hắn không biết khuyên can một chút?
Hạ Long Tương cưỡi chiến mã, rơi vào suy tư.
Mãi đến khí một ngọn núi lờ mờ trong sương mù xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
“Phía trước chính là núi Ô Kim?”
‘Ô Kim’ là than đá, là cách gọi hoa mỹ của than đá. Do vậy núi Ô Kim chính là núi Môi. (núi than)
Toàn bộ mười mấy ngọn núi bên dưới núi Ô Kim đều có một lượng lớn than đá.
Quận Thạch Môi có rất nhiều mỏ than, bởi vậy mới được gọi tên như thế.
Trữ lượng than đá dưới núi Ô Kim cực kỳ phong phú, có người nói dưới chân núi, và cả phạm vi mấy chục dặm quanh đây, tất cả đều là than.
Hạ Long Tương không tự chủ được mà nghĩ đến ‘giường ấm’ đang lưu hành ở Băng Châu trong thời gian gần đây.
Đó là một thứ được truyền bá từ mùa đông năm trước.
Có người nói là do Vô Cực Đao Quân phát minh ra.
Vô Cực Đao Quân ghét bỏ Băng Châu quá lạnh, vì vậy phát minh ra ‘giường ấm’. Dù bên ngoài là băng tuyết hàn phong, thì trong phòng vẫn ấm áp như xuân.
Ban đầu, thứ này chỉ lưu truyền ở các gia đình giàu có, đến mùa đông năm ngoái, rất nhiều bình dân bách tính đều xây dựng ‘giường ấm’.
Băng Châu có đất đai màu mỡ, sản lượng linh dược vô cùng phong phú, chỉ cần có tay có chân, thì sẽ không có người nghèo.
Đáng tiếc là Vô Tướng thần tông tôn thờ Mộc Kiếm Tiên, không cho dân gian bẻ và chặt cây cối. Bình thường chỉ có thể đốt cây khô, phân trân và than đá, cho nên giá cả mấy thứ này ở Băng Châu chợt tăng vọt.
Băng Châu cũng có than đá, nhưng sản lượng không nhiều.
Hạ Long Tương nghĩ thầm, nếu có thể chuyển than đá ở Nghiêm Châu ra ngoài thì tốt rồi.
Nhưng địa hình Nghiêm Châu cao hơn Băng Châu tận 7000 trượng, đường núi gian nan, rất khó vận chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận