Bá Võ

Chương 1086: Tiệt Thiên

Bí cảnh thời gian bị Mộc Kiếm Tiên đưa vào dòng sông thời gian, một canh giờ sau, tất cả mọi người của Vô Tướng thần tông đều lên phi thuyền đi trở về Vô Tướng thần sơn.
Dù là Lý Trường Sinh và mấy vị đại trưởng lão cũng không ngoại lệ.
Tại thế giới này, qua lại không trong gian ở khoảng cách xa là chuyện rất không đơn giản.
Lúc trước, vì biểu hiện tôn kính nên mấy người Lý Trường Sinh đã tiêu hao một số tiền lớn để mở ‘Thiên môn’, tạo một đường hầm không gian dài mấy ngàn dặm, trực tiếp hàng lâm ở nơi này, nghênh đón nguyên thần pháp thể của Mộc Kiếm Tiên.
Vấn đề là mở Thiên môn rất phí tiền, sau khi Mộc Kiếm Tiên rời đi, đại trưởng lão Độ Chi viện Hác Thu Phong đã không nở số tiền này.
Mấy người Mộc Kiếm Tiên cũng chỉ có thể ngồi phi thuyền của Ngạo Quốc để trở về.
Thật ra tốc độ của chiếc phi thuyền này rất bình thường, nhưng dù sao ngồi thuyền cũng tốt hơn là chạy bộ.
Dù là bay trên trời thì cũng rất mệt.
Một đám đệ tử Vô Tướng thần tông lại thì thế mà nơm nớp lo sợ, sau khi lên thuyền thì tập trung ở đuôi thuyền, bọn họ còn không dám thở mạnh.
Lý Trường Sinh và một đám đại trưởng lão thì ngồi ở đầu thuyền, bọn họ đang vây quanh hai người Sở Hi Thanh và Phương Bất Viên.
Ban đầu, bọn họ hỏi hăn tất cả trải nghiệm của Sở Hi Thanh ở trong bí cảnh, và cả những việc liên quan đến Mộc Kiếm Tiên và thức kiếm pháp kia.
Mười mấy người đều là mặt mũi nghiêm túc, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng, giống như tam đường hội thẩm.
Nếu là người thường mà bị mười mấy vị cao thủ nhất phẩm nhị phẩm nhìn chằm chằm, thì nhất định sẽ cảm thấy rất áp lực.
Nhưng Sở Hi Thanh lại thong dong tự nhiên.
Tốt xấu gì hắn cũng từng làm bang chủ, có hơn vạn bang chúng, tộc nhân mười mấy vạn.
Hơn nữa, đây chỉ là công tác báo cáo mà thôi, hắn cũng quen rồi.
Nên nói thì nói, nên giấu thì giấu, nên gia công thêm chút nghệ thuật thì thêm mắm thêm muối một phen.
Nói chung là, vừa không lộ bí mật, còn phải để mấy người Lý Trường Sinh biết là hắn rất vất vả, rất gian khổ, rất bla bla. . .
Sắc mặt Lý Trường Sinh lại rất quái lạ.
Hầu như một tháng này hắn luôn nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
Toàn bộ quá trình nào có gian nan vất vả như cái tên này nói?
Cũng chỉ có khi gặp Đằng Xà và Huyền Vũ, cộng thêm lúc Sở Hi Thanh diễn luyện thức kiếm pháp kia là có chút nguy hiểm thôi. Thời gian còn lại thì Sở Hi Thanh gần như là nghiền ép cả bí cảnh.
A đúng rồi, còn cả Huyết Nhai Đao Quân.
Lý Trường Sinh cũng nhìn chằm chằm một canh giờ, suýt nữa bị ói ra.
Tên nhóc này rõ ràng là còn trẻ, làm sao lại tựa như kẻ già đời vậy?
Hắn lười vạch trần Sở Hi Thanh, tay vuốt mấy sợi râu bạc dưới cằm: “Mộc Kiếm Tiên thoát vây, bước vào Vĩnh Hằng, có thể làm Vô Tướng thần tông ta được rất nhiều chỗ tốt, thậm chí cả thiên hạ này cũng được lợi. Việc này ngươi có công lớn, tông môn sẽ trọng thưởng.”
Lý Trường Sinh vừa nói xong, lại ngưng thần nhìn Sở Hi Thanh: “Tiểu Sở, không biết ngươi có thể cho chúng ta xem cành tùng và hạt giống mà Mộc Kiếm Tiên ban tặng cho ngươi một chút không?”
“Tông chủ nói quá lời.” Sở Hi Thanh cũng muốn cầu cạnh tông môn, nghe vậy liền không do dự, đưa hạt thông và cành tùng qua.
Lý Trường Sinh tiếp nhận hạt giống của Mộc Kiếm Tiên, nhưng chín cành tùng kia lại bị đại trưởng lão Thiên Khí viện Ngự Vân Tưởng cướp mất.
Vị Ngự đạo trưởng lão này có cái tên rất nên thơ, nhưng tướng mạo lại giống như Hỏa Công Đầu Đà trong phim ảnh vậy, đỉnh đầu trọc lốc, đôi mày rậm mà dài như chổi, mũi như huyền đảm (túi mật), miệng như chậu lớn.
Vẻ mặt vị này nghiêm túc, dùng tay xoa nhẹ chín cành tùng kia, ngưng thần cảm ứng một lúc.
Chốc lát sau, hắn liền mở mắt ra, chà chà hai tiếng rồi nói: “Mộc Kiếm Tiên thật sự là rất yêu thương coi trọng ngươi, những cành tùng này có phong ấn hai đầu Thiên quy đạo luật hoàn chính là Trảm Thiên và Trụ Thiên, đây quả thật là phôi của một bộ thần binh nhất phẩm hạ.”
Vẻ mặt Ngạo Quốc ở bên cạnh tràn đầy kinh ngạc, lúc này cũng đưa tay cầm cành tùng kia lên xem.
Sở Hi Thanh cũng rất kinh ngạc.
Hắn cũng từng cảm ứng cành tùng này, nhưng lại không phát hiện thứ gì dị thường, chỉ cảm thấy cành tùng này rất cứng rắn thôi.
Như vậy là Mộc Kiếm Tiên lo lắng tu vị của hắn bây giờ không chịu nổi, vì thế mới phong ấn bên trong cành tùng, để cho hắn không cảm ứng được.
Đây chính là ‘vô thượng tiên duyên’.
Ngự Vân Tưởng lại nói tiếp: “Nhưng muốn luyện chế chín cành tùng này thành chín thanh kiếm chân chính, vậy tuyệt đối không đơn giản, rất hao tài tốn của. Nếu như ngươi muốn dùng bây giờ, lại không muốn lãng phí phẩm chất của nó, nhất định phải dùng phương pháp tế luyện từ từ, để nó có thể thăng cấp, như vậy thì càng phiền phức hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận