Bá Võ

Chương 1742: Do dự là sẽ bại trận (3)

Đúng lúc này, vẻ mặt Lục Loạn Ly hơi động, liếc mắt nhìn về phía tây.
Bên kia có một bó kim quang bay đến, khi bay đến gần miệng hang thì hơi run lên, dường như là đang do dự. Cuối cùng vẫn rơi xuống, rơi vào tay Lục Loạn Ly.
Đây rõ ràng là một con bồ câu Lưu quan Kim Vũ có huyết mạch Vũ Gia.
Vũ Gia chính là thần cầm thượng cổ, là thủy tổ của chín phần mười loài chim trong thiên hạ.
Hoài Nam Tử - Địa Hình Huấn có viết: Vũ Gia sinh Phi long, Phi long sinh Phượng Hoàng, Phượng Hoàng sinh chin Loan, chim Loan sinh thứ điểu, phàm là có lông vũ đều là thứ điểu.
Thiên nha Cẩm y vệ của triều đình, đều dùng bồ câu Lưu quan Ngân Vũ để truyền tin đường dài, tuy rằng nuôi dưỡng khá phiền phức, nhưng nó có linh tính hơn Càn Khôn phi kiếm, khoảng cách phi hành xa hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
Mà bồ câu Lưu quan Kim Vũ còn nằm trên bồ câu Lưu quan Ngân Vũ, đây là Thiết Kỳ Bang lấy được từ Vô Tướng thần tông, tổng cộng chỉ có hai con.
Lục Loạn Ly lấy tin phù dưới chân bồ câu lên xem, hai mắt liền sáng ngời.
Nàng đang căm tức vì chuyện của Sở Hi Thanh, nhưng sau khi xem hết nội dung, khóe môi vẫn hơi cong lên.
“Xem ra là tin tốt?” Thiết Cuồng Nhân nhìn thoáng qua: “Trận chiến bên hồ Đông Dương đã có kết quả rồi?”
“Đúng thế! Trận chiến này, Thiết Kỳ Bang chúng ta toàn thắng!’
Lục Loạn Ly đưa tin phù qua: “Chu Lương Thần rất có thiên phú trong việc chỉ huy thủy sư, trận chiến này nghịch dòng 370 dặm, đánh chìm 427 chiếc thuyền, thu được hơn 700 chiếc thuyền, diệt khoảng bốn vạn kẻ địch, bắt giữ mười hai vạn bagn chúng, Thủy Thiên hội đã xong…”
Phong Tam cũng hiện ra ý cười.
Thủy Thiên hội đúng là đã xong, sau trận chiến này, lực lượng đường thủy của Thủy Thiên hội đã bị Thiết Kỳ Bang quét sạch. Đám thế gia đại phiệt của Thủy Thiên hội cũng bị trọng thương, không còn lực lượng để đối kháng với đại quân của Thiết Kỳ Bang.
Sau đó hắn ồ lên một tiếng, ngạc nhiên nói: “Mấy Đạo thị này của chủ thượng, đều rất khá nha, quả thực là tiền đồ vô lượng.”
Trận chiến này, không chỉ Chu Lương Thần thể hiện ra thiên phú thủy chiến của mình, mà hai người Kế Tiễn Tiễn và Lưu Nhược Hi cũng tỏa sáng rực rỡ.
Lưu Nhược Hi chẳng những có thể chỉ huy tác chiến, suất linh một nhánh tam mươi chiếc chiến hạm của Thiết Kỳ Bang, phá tan cánh trái của kẻ địch, mà còn độc lập giết một võ tu tam phẩm.
Nữ tử này cũng có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, dùng tu vị ngũ phẩm thượng, miễn cưỡng dây dưa đối phương đến chết!
Chiến tích của Kế Tiễn Tiễn thì càng huy hoàng chói mắt hơn.
Trong trận chiến này, Kế Tiễn Tiễn bắn chết bốn vị võ tu tam phẩm, sau đó bị bảy võ tu tam phẩm vây công, trong đó còn có hai vị Địa Bảng, Kế Tiễn Tiễn lại giết ngược cả bảy người.
Dự tính là Luận Võ Thần Cơ tiếp theo, Kế Tiễn Tiễn lẽ leo lên Địa Bảng và Danh Hiệp Bảng.
Tu vị của nàng còn chưa đến tam phẩm, nhưng đã có thể bước lên Địa Bảng, hoàn toàn là một ‘Siêu thiên trụ’ đỉnh cấp đương đại.
“Bọn họ nha…” Lục Loạn Ly nghe vậy thì chậc một tiếng, đưa mắt nhìn về phía tây: “Tên Sở Hi Thanh kia còn rất tinh mắt. Chẳng biết vì sao, mấy người bên cạnh hắn luôn càng ngày càng mạnh, càng ngày càng xuất sắc. Còn nữa, mặc kệ là loại người nào, mang theo tâm tư gì, cuối cùng đều sẽ để cho hắn sử dụng.”
Thiết Cuồng Nhân thấy buồn cười: “Hi Thanh ngự người rất độc đáo.”
Thiết Cuồng Nhân lại không tự chủ được mà nghĩ đến Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ của Sở Hi Thanh.
Hắn nghĩ ngoại trừ dùng người ra, thì Sở Hi Thanh còn có khí vận mạnh mẽ không giống người bình thường.

Sông Thần Tú, thượng du hồ Đông Dương.
Nơi này tà dương như máu, mặt sông Thần Tú được chói rọi một lớp vàng óng, che lấp máu tươi ngợp trời ở trên sông.
Nhưng vô số mảnh gỗ vụn của các loại thuyền và chiến hạm, cộng thêm vô số thi thể xuôi dòng mà sống, vẫn chứng tỏ nơi này vừa mới trải qua một trận đại chiến máu tanh.
Kế Tiễn Tiễn đứng lặng trên đầu thuyền, ngóng nhìn tà dương phía chân trời.
Trên mặt nàng không có vui sướng khi vừa đại thắng, trái lại còn ngậm lấy vài phần do dự.
Kế Tiễn Tiễn suy nghĩ và cân nhắc một lúc lâu mà vẫn không thể quyết định, mãi đến khi Lưu Nhược Hi bay đến.
“Tiễn Tiễn tỷ, sao vẫn còn ở nơi này? Chiếc thuyền này sắp chìm rồi.”
Lưu Nhược Hi bay xuống, nhìn Kế Tiễn Tiễn với vẻ tò mò: “Chẳng lẽ Tiễn Tiễn tỷ có tâm sự gì?”
“Là Nhược Hi à…”
Kế Tiễn Tiễn quay đầu nhìn Lưu Nhược Hi một chút, nhìn thấy thiếu nữ toát ra vẻ lắng nghe, nàng liền cay đắng lắc đầu: “Có một số việc, khiến ta do dự không thể quyết đoán. Nhưng việc này hơi phức tạp, có nói ngươi cũng không hiểu.”
Nàng và Lưu Nhược Hi quan hệ rất tốt, chỉ cần không liên quan đến phân thận và công việc của nàng, có tâm sự gì nàng đều kẻ cho Lưu Nhược Hi nghe.
Nhưng chuyện lần này liên quan rất lớn, cũng quan hệ đến tương lai của nàng.
Lưu Nhược Hi nghe vậy thì mỉm cười: “Có lẽ ta không hiểu, nhưng Tiễn Tiễn tỷ cứ như vậy thì sẽ rất khó chịu, cũng không phải việc tốt. Tiễn Tiễn tỷ hãy nói xem, có lẽ ta có thể giúp được một hai, chớ xem thường ta nha.”
Kế Tiễn Tiễn nhíu mày, vẫn hít một tiếng: “Nên nói thế nào đây? Ta muốn vứt bỏ một vài thứ, nhưng nước đến chân thì lại thấy hơi do dự. Ta cho rằng mình đã quyết định rồi, nhưng lại phát hiện có vài thứ là không thể dứt bỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận