Bá Võ

Chương 543: Dần dần biến thành đen (3)

Thiên Cơ Các vẫn luôn bị triều đình chèn ép, cho nên mấy trăm năm trước, đã bỏ các phân bộ ở các châu.
Bọn họ chỉ phát hành Thiên Cơ Võ Phổ ở hai châu Hà và Lạc, cùng với kinh thành, đây là những nơi có nhân khẩu nhiều nhất, võ tu cũng là nhiều nhất.
Những địa phương khác muốn xem Thiên Cơ Võ Phổ mới nhất, thì phải chờ thương nhân buôn bán, hoặc là bản sao chép ở trên thị trường.
Mà các vùng ở Giang Nam, phải chờ mười ngày là ít nhất, thậm chí là nửa tháng, thì mới có thể nhìn thấy Thiên Cơ Võ Phổ xuất hiện trên thị trường.
Sau đó, hắn lại không hiểu mà hỏi: “Hi Thanh, vì sao ngươi lại muốn xem Thiên Cơ Võ Phổ kỳ mới nhất vậy?”
Sở Hi Thanh thì lại nghĩ thầm, đương nhiên là vội rồi.
Hắn liếc mắt nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt, ánh mắt rơi vào cột điểm võ đạo.
Điểm võ đạo: 622.321.
Bốn canh giờ trước, hắn chỉ là ba mươi vạn điểm, bây giờ đã là sáu mươi hai vạn.
Sở Hi Thanh rất muốn biết, rốt cuộc huynh đệ họ Hồ đã làm cái gì, mà lại mang đến vui mừng to lớn như vậy?
Lẽ nào tên của hắn đã leo lên Thanh Vân Tổng bảng của Thiên Cơ Võ Phổ?
Khả năng này không lớn lắm, ba mươi sáu châu trong thiên hạ, cộng thêm hai châu Cực và Tuyệt mà Bá Võ Vương đánh được. Chỉ tính ba mươi vị trí đầu trên Thanh Vân Bảng ở ba mươi tám châu, cũng đã có hơn một ngàn người rồi, nào đến lượt hắn chứ?
Sở Hi Thanh đoán là số lượng điểm võ đạo vẫn sẽ còn tăng lên.
Phương thức phát hành của Thiên Cơ Võ Phổ chậm hơn Luận Võ Thần cơ, đại đa số người phải chờ mười ngày nửa tháng, mới có thể nhìn thấy quyển sách này.
Lần này, chắc chắn là sẽ kiếm được một mớ.
Tiếp đó, Sở Hi Thanh có hơi mất tập trung trong buổi tiệc rượu
Mãi cho đến canh ba đêm khuya, mọi người mới kết thúc. Sở Hi Thanh đứng dậy đi về khoang thuyền, thì lại bị Độ Vân Lai nắm lấy vai.
“Tiểu Sở, ngươi phải cẩn thận người thuộc hạ Kế Tiễn Tiễn của ngươi đấy.”
Sắc mặt Độ Vân Lai nghiêm nghị, hắn không chỉ đè âm thanh xuống rất thấp, mà còn dùng chân nguyên để ngưng tụ tiếng nói thành một đường, truyền thẳng vào trong tai của Sở Hi Thanh.
“Trong trận chiến hôm nay, ta cảm ứng được hai tên võ tu lục phẩm đi đến bờ trái. Bọn họ chạy về phía thuộc hạ của ngươi, nhưng sau khi Sùng Chân phản chiến, Kế Tiễn Tiễn lại bình an vô sự, mà hai người kia thì không thấy bóng dáng.”
“Có thể là do bọn họ thấy tình hình không ổn nên bỏ chạy, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận với Kế Tiễn Tiễn này. Nữ nhân này, thần thức của ta dường như có thể nhìn thấu, nhưng mà ta lại cảm thấy đó là thứ mà nữ tử này muốn để cho ta nhìn thấy vậy.”
Độ Vân Lai rất yêu thích Sở Hi Thanh.
Người này có ân cứu mạng với anh rể và cháu ngoại của hắn. Lần này hắn dám mạo hiểm như vậy, đi xa vạn dặm để hộ tống cha con Tả gia, có thể thấy được tấm lòng nhân hậu, nghĩa khí tận trời.
Đây là một người đáng giá để kết giao.
Độ Vân Lai không muốn Sở Hi Thanh ngã tại trong tay thuộc hạ của mình.
Sở Hi Thanh nghe vậy không khỏi rùng mình một cái, liếc mắt nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn.
Hắn âm thầm hoảng sợ, thậm chí ngay cả Độ Vân Lai mà cũng không nhìn thấu nữ tử này?
Kế Tiễn Tiễn đã đứng dậy đi về phía cửa phòng của mình, nàng cảm ứng được ánh mắt của Sở Hi Thanh, quay đầu ngờ vực hỏi: “Đường chủ đại nhân, có chuyện gì sao?”
“Không có, không có gì!”
Sở Hi Thanh lắc đầu, nở nụ cười đáng yêu: “Tiễn Tiễn, hôm nay ngươi vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Bây giờ trong tay ta hơi khẩn trương, chờ ta bán những món pháp khí kia đi, lại cho ngươi một bao lì xì.”
Hôm nay, những thất phẩm mà Kế Tiễn Tiễn giết, đều là quan quân Bách hộ của thủy sư doanh Hợp An.
Khi Sùng Chân rời đi, đã mang thi thể và cả pháp khi của những người này đi, cho nên Kế Tiễn Tiễn không thu hoạch được gì.
Vì vậy, theo quy củ là Sở Hi Thanh phải cho Kế Tiễn Tiễn một bao lì xì.
Hắn vừa nói chuyện vừa mở võ đạo bảo khố ra.
Sở Hi Thanh quét bừa một lần, quả nhiên lại có ‘thẻ thần thông Gần Mực Thì Đen (ngũ phẩm)’.
Sở Hi Thanh dứt khoát đổi luôn, sau đó liền sử dụng với Kế Tiễn Tiễn.
Kế Tiễn Tiễn cũng không có cảm giác gì.
Nàng chỉ là nghĩ thầm, cái tên này đúng là quỷ nghèo, một cái bao lì xì mà cũng không có.
Nếu mình thật sự là Kế Tiễn Tiễn, sẽ ngu đến mức đầu quân cho Tây Sơn Đường sao?
Nàng đường đường là một thần xạ thủ thất phẩm, có thế gia đại tộc nào ở Đông Châu mà không muốn tranh cướp chứ?
Trên mặt Kế Tiễn Tiễn lại không có vẻ kinh dị, nàng chỉ tỏ vẻ có vài phần mong chờ: “Đường chủ đại nhân, ngài cũng nghĩ ngơi cho tốt đi, chuyện tiền lì xì thì không vội.”
Ý tứ là tiền lì xì có thể đưa muộn, nhưng nhất định phải đưa.
Số tiền kia, nàng không cần thì phí.
Mà ngay khi Kế Tiễn Tiễn đẩy cửa đi vào, sau khi đóng cửa phòng lại, nàng liền dựa lưng vào cửa, mày liễu cau chặt.
Không biết vì sao mà nàng càng nhìn Sở Hi Thanh thì lại càng thấy vừa mắt.
Trí tuệ, lòng dạ và khí độ mà tên này thể hiện, cũng làm cho nàng thấy rung động.
Kế Tiễn Tiễn cho rằng, nếu như tương lai người này có thể vào nhị phẩm, thì nhất định sẽ là anh hùng hào kiệt đỉnh cấp nhất đương đại.
Dù cho là vị sư huynh Chỉ huy sư Thiên nha Cẩm y vệ kia của nàng, thì cũng không thể so sánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận