Bá Võ

Chương 1705: Ta mới không bị bao nuôi (4)

“Không có vấn đề.” Giọng nói của Ngô Mị Nương truyền ra từ pháp khí hình ốc biển kia: ‘Thiên Cơ các chúng ta cũng đang nhìn chằm chằm vào trận chiến này, có thể cung cấp tất cả tình báo cho ngươi, mỗi ngày 5000 lượng. Nếu như chúng ta thu thập được tin tức khác liên quan đến Vấn Thù Y, ngươi cần phải thêm tiền.”
Sở Hi Thanh không khỏi chà chà cảm khái, bảo sao người ta nói Thiên Cơ các giàu đến chảy mỡ.
Hắn lập tức đồng ý: “Có thể!”
“Đao Quân sảng khoái!” Ngô Mị Nương cười khẽ một tiếng: “Đúng rồi, chỗ ta còn có một chuyện khác, chắc hẳn Đao Quân sẽ thấy hứng thú. Nếu Thiên Cơ các chúng ta đoán không sai, nửa tháng nay Đao Quân đều ở Tú Thủy là đang chờ Quỷ Ảnh – Hà Thất đúng không? Bên chúng ta có tin tức của Hà Thất.”
Con ngươi của Sở Hi Thanh nhất thời hiện lên một vệt ánh sáng lộng lẫy: “Hắn đang ở nơi nào?”
Sau khi liên lạc với Ngô Mị Nương xong, Sở Hi Thanh lại nhíu chặt lông mày, đứng suy ngẫm trong sân khoảng một khắc.
Sau một khắc, Sở Hi Thanh liền cười lạnh.
Thật sự có người muốn dúng Quỷ Ảnh – Hà Thất và lá cờ Nghịch Thần Kỳ để gài bẫy hắn.
Nếu như tin tức của Ngô Mị Nương không sai, như vậy những người này tính toán rất lớn, mục đích không chỉ là một Vô Cực Đao Quân như hắn.
Sở Hi Thanh lập tức mở màn sáng màu xanh lam của Thần Khế thiên bi, bóp nát linh thạch, gửi hai chữ.
“Vân Vân!”
Chắc là Sở Vân Vân đang tu hành.
Một lát sau, nàng mới trả lời: “Chuyện gì?”
Sở Hi Thanh lại bóp nát linh thạch: “Trong vòng ba ngày, nhanh chóng về Tủ Thủy một chuyến, nhớ xin tông môn, mang Hành Thiên thánh kiếm đến.”
Nếu đối phương muốn chơi lớn, vậy hắn sẽ phụng bồi!
Mà lúc này, trên Vô Tướng thần sơn, Sở Vân Vân hơi rùng mình.
Theo nàng biết, Thiết Kỳ Bang bây giờ đang ‘binh cường mã tráng’, sức chiến đấu của Sở Hi Thanh cũng không có vấn đề.
Tuy rằng tu vị nhị phẩm của hắn là dựa vào ngoại lực, rất dễ bị người khắc chế.
Nhưng chỉ cần Sở Hi Thanh không bại lộ những lá bài tẩy này, thì người khác cũng không nghĩ ra phương pháp khắc chế tương ứng.
Sở Vân Vân nghĩ thầm, bên phía Sở Hi Thanh đã xảy ra chuyện gì, mà nhất định phải cầu viện nàng?
Nàng cũng dứt khoát đứng lên, đi về phía Đạo Nhất điện.
Cùng lúc đó, Vấn Thù Y đang làm việc trong một gian phòng ở Cực Đông Băng Thành, nàng cũng cau mày rồi dừng bút lại.
Nàng nhìn màn sáng, trâm ngâm không nói gì.
Hi Thanh… hắn gặp phải rắc rối gì sao?
Không lâu sau, Trưởng Tôn Nhược Lam điều động Thái âm Độ Hư Thần chu của nàng về Cực Đông Băng Thành.
Tốc độ của chiếc thuyền này không kém Dục Nhật thần chu, chỉ hơn một canh giờ đã bay qua mấy vạn dặm.
“Vương!” Trưởng Tôn Nhược Lam đi vào trong lầu các, khom người thi lễ: “Theo lệnh của vương, những thứ đó đã được đưa đến Tú Thủy.”
Khuôn mặt lạnh lẽo của Vấn Thù Y nhất thời hiện lên vài phần vui mừng: “Nhược Lam, ngươi về rất đúng lúc, ta cần ngươi đi tìm vài người đáng tin để quan tâm hướng đi của Sở Hi Thanh và Thiết Kỳ Bang, đặc biệt là mấy ngày nay, nhất định không được bỏ sót chuyện nào.”
Nàng nói đến đây, vẻ mặt lại hơi chần chờ: “Hay là ngươi lại đi một chuyến, chờ ở bên kia vài ngày rồi lại về?”
Sắc mặt Trưởng Tôn Nhược Lam nhất thời đen xì, nghĩ thầm lại nữa?
Nếu không phải nàng cảm thấy có chút hứng thú với Sở Hi Thanh, thì cũng không nhận việc đi đưa bí dược này.
Nàng chắp tay nói: “Mẫu thân, nếu ta đi rồi, chỉ sợ trung quân của chúng ta sẽ không có người tọa trấn. Binh pháp của Độc Cô Thủ cực cao, nếu ta rời đi quá lâu, chỉ sợ chúng ta sẽ ăn thiệt thòi.”
“Ngươi không cần lo về chiến sự, đúng lúc ta cũng cần ngươi đi một lần.”
Vấn Thù Y chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn bản đồ treo phía sau lưng: “Nếu như ta đoán không sai, đối thủ của chúng ta đã thay đổi rồi.”
“Đổi rồi?”
Trưởng Tôn Nhược Lam lấy làm kinh hãi, nhìn theo ánh mắt của Vấn Thù Y. Nàng nhìn thấy một những cờ xí xanh đỏ trên bản đồ, lại nhớ lại cách điều binh trong mấy ngày gần đây của triều đình.
Trưởng Tôn Nhược Lam hơi suy tư: “Độc Cô Thủ dụng binh vững chắc, công khai, trầm ổn, đây đích thực không giống với phong cách của hắn.”
Chiến lược của Độc Cô Thủ vẫn luôn là vườn không nhà trống, vừa đánh vừa lui.
Bọn họ chỉ trấn giữ những nơi hiểm yếu, tiêu hao lực lượng của Cực Đông Băng Thành. Một mặt đả kích con đường tiếp tế của Băng Thành, cũng trắng trợn mua chuộc lòng người ở các nơi Băng Thành chiếm đóng, gây xích mích và cổ vũ các thế lực địa phương phản kháng lại Băng Thành.
Vị này đang dùng tất cả thủ đoạn để tiêu hao lực lượng của bọn họ, hơn nữa còn vừa đấm vừa xoa, khiến cho Băng Thành xâm nhập vào sâu hơn một bước.
Mà bây giờ, triều đình lại triệu tập binh mã ở bờ bắc sông Thương Lãng, tựa như có ý đồ quyết một trận thắng bại với Cực Đông Băng Thành.
“Hình như triều đình phát sinh biến hóa gì đó, khiến cho Độc Cô Thủ tạm thời mất binh quyền. Ta thấy bố trí của bọn họ, dường như là có ý vây quét một cánh quân của chúng ta, hoàn toàn khác biệt với phong cách bảo thủ của Độc Cô Thủ.”
Vấn Thù Y chỉ vào biên giới Huy Châu trên bản đồ: “Lâm trận đổi soái, đây là đại kỵ. Mấy tháng nay, Độc Cô Thủ đều đang dụ địch xâm nhập, tuy do ngươi và Tả tướng dụng binh cẩn thận, quân ta tổn thất không lớn. Nhưng vẫn có một ít bộ hạ bị lừa, mấy tháng qua đã tổn thất hơn mười vạn binh mã. Mà lần này, ta đang định dùng kế của hắn để đối phó hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận