Bá Võ

Chương 1896: Trấn Bắc đại tướng quân Sở Vân Vân (4)

Trên mặt Long Ung lại hiện ra vẻ oan ức và khó hiểu: “Tổng soái! Đây là vì sao? Long mỗ trung thành với ngày, trời xanh có thể chứng giám!”
Bồng!
Bỗng nhiên có một luồng sức mạnh ở bên cạnh đánh nát miệng của Long Ung, sương máu tung bay bốn phía.
Long Ung chịu đựng đau đớn, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, sau đó ánh mắt hắn trợn trừng lên.
Đó là một vị Thiên hộ thuộc tả quân của ‘Thắng Tiệp quân’.
Người này vốn là một phó vạn hộ ở trong quân, nhưng sau khi hắn tiếp quản ‘Thắng Tiệp quân’ thì đã xa lánh và chèn ép người này, còn cách chức xuống làm Thiên hộ, phụ trách một ít công việc dơ bẩn.
Hôm nay, người này lại nhếch miệng cười dữ tợn với hắn.
Khi Long Ung đang tê cả da đầu, Tần Mộc Ca lại nhíu mày nhìn về phía Tần Nguyên.
Vẻ mặt Tần Nguyên ngượng ngùng, lại cúi người hành lễ lần nữa: “Tân Nguyên tham kiến gia chủ!”
Hắn thấy rất khó hiểu, tình thế trước mắt hoàn toàn khác với dự đoán của hắn.
Ánh mắt Sở Vân Vân lại có chút không thể tin nổi: “Người như ngươi mà cũng có thể đảm nhiệm tham tướng? Ngươi có năng lực gì mà cũng xứng nhậm chức tham tướng, thống lĩnh bốn cái vạn hộ?”
Tần Nguyên yên lặng, không biết trả lời thế nào.
“Bắt hắn lại, giải vào quân lao!”
Sở Vân Vân cũng lười phí lời với kẻ này, bước nhanh vào trong lều: “Sau năm 33 Kiến Nguyên đế, tất cả quan tướng Thiên hộ trở lên do Tần Thắng và triều đình bổ nhiệm, kể cả là tộc nhân của Thiết Sơn Tần thị, tất cả đều bị cách chức, trở về doanh trại đợi lệnh, chờ bản soái rảnh rỗi sẽ phân phó.”
Con ngươi của Tần Nguyên co rút lại, trong lòng càng thấy khó hiểu hơn. Hắn đột nhiên phát lực, đánh văng mấy tướng sĩ ở quanh người mình.
Hắn trợn mắt giận dữ nhìn Sở Vân Vân, lời nói hàm chứa chất vất: “Xin hỏi gia chủ đang làm gì? Tần Nguyên ta có tội gì? Tộc nhân Tần thị ủng hộ ngươi biết bao, vì sao phải gia tay với tộc nhân?”
“Lúc trước ám hại ngươi, là thúc phụ Tần Thắng của ngươi, là muội muội Tần Tịch Nhan của ngươi, chúng ta cũng chỉ bị lừa gạt mà thôi! Gia chủ, ngươi đối đãi với tộc nhân như vậy, là quên nguồn quên gốc, là vong ân phụ nghĩa!”
Trong khoảnh khắc này, Tần Thắng bỗng nhiên cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ đánh vào cơ thể.
Lực lượng này bài sơn đảo hải, thế không thể chống đỡ.
Tân Nguyên mới động một ý niệm, toàn bộ mặt đất đã bị vỡ vụn, đầu gối của hắn nổ tung, xương vụn mà máu tươi bắn tung tóe.
Sở Vân Vân quay đầu, dung đôi mắt màu xanh lam nhìn hắn với vẻ lạnh lùng vô tình: “Đầu tiên, ta không phải gia chủ của ngươi, cũng không có quan hệ gì với Thiết Sơn Tần thị. Ta đã gả cho Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh, mà thê theo họ phu, thế gian bây giờ, đã không còn gia chủ Tần Mộc Ca, mà chỉ có thê tử của Vô Cực Đao Quân là Sở Vân Vân!”
Khoảnh khắc này, toàn bộ tướng sĩ trong phạm vi mấy dặm quanh đây đều ‘ầm’ lên một tiếng.
Tất cả mọi người đều chấn động, đều nhìn nhau với người bên cạnh.
“Tổng soái đại nhân gả cho Vô Cực Đao Quân? Phu quân của nàng chính là Vô Cực Đao Quân một người một đao trấn áp 500 vạn đại quân Cự linh?”
“Cõi đời này còn có Vô Cực Đao Quân thứ hai sao?”
“Lúc nãy ta còn thấy kỳ lạ, vì sao cờ của tổng soái đại nhân lại là chữ Sở?”
“Ha ha, đây chính là chuyện tốt! Vô Cực Đao Quân đối đầu vạn quân, tổng soái đại nhân quét ngang bắc vực, quả thực là rất xứng đôi!”
“Đúng thế! Nếu tổng soái đại nhân gả cho người khác, ta nhất định sẽ chém chết hắn, nhưng Vô Cực Đao Quân thì ta phục!”
“Ta lại nghĩ đến một lời đồn đại gần đây, Tần Sở tốt, nhật thăng Tây Sơn!”
Long Ung cũng nghĩ đến câu nói này, sắc mặt hắn đã trắng bệch.
Tần Sở tốt, nhật thăng Tây Sơn… câu nói này, thì ra là ứng ở trên người Tần Mộc Ca và Sở Hi Thanh!
Nội tâm hắn chợt chìm xuống, ý thức được mình đã quên mất một việc cực kỳ mấu chốt và quan trọng.
Vô Cực Đao Quân và Quân đốc mắt xanh kết hợp, nào cần đám người như bọn họ để thống lĩnh chư quân bắc địa?
Hơn 300 vạn biên quân ở bốn châu Băng U Cực Tuyệt, có ai dám chống đối với hai người này? Có ai có năng lực làm vậy?
Tất cả tướng sĩ đều biểu hiện rất phấn chất, thảo luận ầm í với người bên cạnh.
Nhưng khi ánh mắt của Sở Vân Vân đảo qua, mấy dặm chung quanh đều yên tĩnh lại.
Sở Vân Vân lại phẩy tay áo một cái, ra hiệu mấy tướng sĩ bắt lấy Tần Nguyên.
Giọng điệu của nàng lạnh lẽo như băng, ngậm lấy uy nghiêm vô thượng: “Tiếp theo, bản soái không đội trời chung với hai người Kiến Nguyên đế của Đại Ninh, và Tần Phụng Tiên của Tần gia! Không đội trời chung!!”
“Tại bốn châu Băng U Cực Tuyệt này, thân cận với Tần Phụng Tiên, cấu kết với triều đình Đại Ninh, nghe theo lệnh của thiên tử, đó chính là tội. Lời này ta đã nói trước, sau này các ngươi cần cẩn thận, chớ trách ta nói mà không làm.”
Giọng nói của Sở Vân Vân không cao, nhưng bao trùm hơn mười mấy dặm, toàn bộ doanh trại của ‘Thắng Tiệp quân’ đều nghe thấy âm thanh chấn động như lôi đình này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận