Bá Võ

Chương 1748: Phong vân tế hội (2)

Mấy người Ngụy Nguyên Tùng, Ba Đông, Hổ Như Sơn đều âm thầm mắng mẹ.
Ông trời không có mắt, vậy mà vẫn để tai họa này sống sót đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ cũng nhận ra từ trước, Cơ Dương kia không có ác ý với Sở Hi Thanh.
Nói không chừng còn cho cái tai họa này vãi chỗ tốt.
Bọn họ đều tỏ vẻ vui mừng và hiền lành, gật đầu với Sở Hi Thanh một cái, rồi không hẹn mà cùng ngự không bay đi xa.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, bật cười nói: “Năm vị đừng đi, hành trình này thuận lợi như vậy, toàn bộ là nhờ chư vị đại trưởng lão trợ giúp, Sở mỗ phải mở tiệc cảm tạ ơn giúp đỡ của năm vị mới được.”
Ngụy Nguyên Tùng chỉ làm như không nghe thấy.
Hắn không chỉ không dừng lại, trái lại còn gia tăng tốc độ.
Lần này, Ngụy Nguyên Tùng hắn làm mất hết mặt mũi của Vô Thượng huyền tông rồi.
Sở Hi Thanh thấy thế thì không khỏi ‘chậc’ một tiếng, than thở: “Có thể thấy được mấy vị đều là người tốt, làm xong liền phất áo bỏ đi, không để lại công và danh, để người ta kính phục.”
“Làm bộ làm tịch!”
Thời Tri Mệnh không nhìn nổi.
Chỉ là một đám người đáng thương rơi vào tầm bắn của Sở Hi Thanh mà không thể tự biết mà thôi.
Hắn lắc đầu, sau đó mắt hiện ra vẻ chờ mong: “Thứ ta muốn, ngươi có lấy được không?”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười, chắp tay với Thời Tri Mệnh: “Cũng phải cảm ơn Thời tiên sinh đã chăm sóc những thuộc hạ này của ta. Thứ ngươi muốn, ta đã mang ra rồi, chỉ là…”
Hắn nói đến đây thì nhìn vào đối phương: “Vì lấy thứ này ra, ta phải trả giá rất lớn. Thứ này cũng không giống như Thời tiên sinh miêu tả.”
Lúc này, khóe môi Sở Vân Vân hơi giật giật.
Đây rõ ràng là là Cơ Dương tặng không, còn không tính vào trong thù lao.
Thời Tri Mệnh thì lại hiểu.
Mình có thể lấy được thứ kia hay không, vậy phải xem mình có thể lấy ra thứ khiến Sở Hi Thanh thỏa mãn hay không.
Lúc trước hắn cũng từng hứa là sẽ trả thù lao cho Sở Hi Thanh.
Thời Tri Mệnh bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt chứa vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, ngươi đã có Thần nguyên của Mộc Kiếm Tiên.”
Sau đó hắn lại chuyển mắt nhìn về phía cái mũ mềm mại trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh.
Chẳng biết từ bao giờ, Bạch Tiểu Chiêu đã chạy đến đỉnh đầu Sở Hi Thanh.
Thời Tri Mệnh hơi khoát tay, lập tức một vệt ánh sáng màu máu đánh thẳng về phía Bạch Tiểu Chiêu.
Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân nhìn thấy thế thì vẻ mặt hơi nghiêm cung, nhưng cũng không ra tay ngăn cản.
Đây là thứ tốt, là cơ duyên của Bạch Tiểu Chiêu.
“Ta chia sẻ cho nàng một ít thần lực bản nguyên. Có thể giúp nàng thu được ngàn năm yêu lực trong vòng một tháng, cũng thức tỉnh huyết mạch Thiên Nguyên.”
Thời Tri Mệnh chắp tay sau lưng: “Ngoài ra, nàng còn có thể sử dụng một phần vạn lực lượng của ta, được thiên quy của ta gia trì tại tất cả những nơi nằm trong thần niệm của ta. Phần Thần nguyên này, mãi cho đến khi nàng đăng thần mới kết thúc.”
Theo giọng nói của hắn, mấy người Cổ Kiếm và Trí Ma Sơn ở phía sau đều toát ra vẻ hâm mộ.
Đãi ngộ này đã ngang ngửa với Thần tử rồi, là thứ bọn họ mơ ước.
Bạch Tiểu Chiêu cũng toát ra vẻ kinh ngạc.
Nàng không làm cái gì cả, lại nhận được chỗ tốt như vậy.
Ngàn năm yêu lực, có thể để yêu lực của nàng lên đến 2800 năm, tương đương với tứ phẩm thượng của nhân loại.
Một phần vạn lực lượng của Chúc Quang âm cũng không phải chuyện nhỏ.
Huống hồ nàng còn có thể thức tỉnh huyết mạch Thiên Nguyên, đây là một huyết mạch Thần giai, hơn nữa cực kỳ thích hợp với lực lượng Tuế nguyệt của nàng.
Sở Hi Thanh thì lại nhướng mày lên, cái này cũng khá tương tự với Thần nguyên mà Mộc Kiếm Tiên cho hắn.
Vẻ mặt Sở Hi Thanh hơi ngờ vực: “Thời tiên sinh, đây là thù lao rất nặng mà ngươi nói?”
Thời Tri Mệnh nghe vậy thì sầm mặt lại, cảm giác mặt mũi mình sắp mất sạch.
Hiện giờ, hắn là một thần linh nghèo, ngoại trừ thần lực và máu tươi ra thì không còn gì khác.
Vì đổi thứ này, hắn đã bỏ cả thần lực và máu tươi ra rồi.
Nhưng so với thứ trong tay Sở Hi Thanh, quả thật là vẫn chưa đủ.
Thời Tri Mệnh hừ nhẹ một tiếng: “Ngoài ra, ta còn có thể ra tay giúp ngươi ba lần.”
Hai mắt Sở Hi Thanh sáng ngời: “Không hạn chế thời gian, không hạn chế địa điểm, không hạn chế nhân vật, không trả giá?”
“Tất nhiên.” Thời Tri Mệnh híp mắt lại: “Không hạn thời gian, không hạn địa điểm, chỉ cần không phải thuộc hạ của Thời mỗ, bất kể là người nào hay vật nào cũng được.”
Hắn rất muốn nói thêm một câu, nhất định phải là Thời mỗ có thể chiến thắng.
Nhưng cuối cùng vì mật mũi, nên không mở miệng được.
Thiên hạ này, còn có người nào có thể làm cho Thời Thần sợ hãi?
“Như vậy cộng thêm lần trước, chính là năm lần.”
Trên mặt Sở Hi Thanh đã khôi phục ý cười.
Hắn vừa nghĩ điều kiện này mới có thành ý, vừa lấy quyển trục da thú ra, múa bút: “Nói miệng không bằng chứng, mời Thời tiên sinh ký Thần khế đi.”
Thời Tri Mệnh thản nhiên nhìn quyển trục trong tay Sở Hi Thanh.
A…
Cái tên này ký Thần khế đến nghiện rồi, lại là dùng Thần Khế thiên bi làm dẫn.
Nội dung Thần khế cũng không có vấn đề, có vấn đề là Thần Khế thiên bi.
Bên trong Thần Khế thiên bi còn có khảm một phần điều lệ, trong đó bao quát cả mượn sức mạnh.
Người khác chỉ cần nhỏ tinh huyết lên quyển trục này, chẳng khác nào đồng ý tất cả điều lệ bên trong Thần Khế thiên bi.
Ngày xưa, chính vì vậy mà hắn bị rơi vào hiểm cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận