Bá Võ

Chương 1053: Cuộc làm ăn đơn độc

Thái Ất thần lôi là Mộc lôi, bắt nguồn từ lực lượng ‘Sinh’.
Đây là Lôi pháp thường thấy nhất của thuật sư và võ tu, bởi vì tu hành tương đối đơn giản, chỉ cần chuyển hóa bản chất sinh mệnh và khí huyết bản nguyên của cơ thể thành lôi đình là được.
Bản chất sinh mệnh càng cao, bản nguyên càng nhiều, khí huyết càng mạnh, thì uy lực của Thái Ất thần lôi cũng càng lớn.
Sinh mệnh lực của con nghiệt thú này đã đạt đến trình độ khủng bố, rất nhiều võ tu nhị phẩm còn không bằng nó.
Bóng người Sở Hi Thanh kéo dài về phía sau, nhẹ nhàng né tránh những đạo Thời Chi Ngân kia.
Nhưng thân thể hắn thỉnh thoảng lại bị đạo lôi đình đỏ son kia bắn trúng.
Tình hình của hắn vẫn tốt hơn Sở Mính nhiều lắm.
Sở Hi Thanh chi bị những Thái Ất thần lôi này quét qua mà thôi, hắn tầng ngoại cương và Hữu Vô hình Hỗn Nguyên thần sát của hắn có thể ứng phó với những lôi đình này.
Chờ đến khi Sở Hi Thanh lùi mười lăm dặm, trốn vào một chỗ rẽ, thoát khỏi tầm mắt của nghiệt thú, những Thái Ất thần lôi và Thời Chi Ngân kia đều dừng lại.
Nhưng để cho an toàn, Sở Hi Thanh vẫn lùi trở về chỗ gần tiểu Huyền Vũ.
Phương Bất Viên vẫn còn đang thu thập các loại chiến lợi phẩm cho Sở Hi Thanh, hắn nhìn thấy Sở Hi Thanh trở về liền mỉm cười: “Xem ra sư đệ cũng đã thấy rõ?”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu: “Rất đơn giản, hai vị kia đang tranh cướp con nghiệt thú này, Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết chính là môi giới để bọn họ tranh cướp quyền khống chế.”
Mọi người ở đây đều không hiểu lắm, bọn họ nhìn một lúc, trong mắt lại hiện ra vẻ bối rối.
Bạo Kiếm – Quách Nộ nghe vậy thì dừng động tác lục soát thi thể, cau mày nói: “Con nghiệt thú kia đúng là vẫn luôn giãy dụa bồi hồi giữa Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết, nhưng điều kỳ lạ chính là, ta chưa từng nhìn thấy có ghi chép nào liên quan đến chuyện này từ trong bút ký của các tiền bối. Còn cả hai vị mà Sở sư đệ nói nữa, đó rốt cuộc là ai?”
Tuy rằng tính cách của hắn dễ tức giận và kích động, nhưng cũng không ngu xuẩn. Mấy người Vương Hi Trúc có thể phát hiện, hắn cũng phát hiện ra.
“Chắc hắn là không ai phát hiện ra?” Tiết Đình Hữu lắc đầu nói: “Giống như ta, sau khi đi vào nơi này thì chỉ nghĩ cách tiêu diệt nghiệt thú, thu hoạch Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết, nào có ai quan tâm đến hành động khác thường của con nghiệt thú này? Nhưng bây giờ ta lại tò mò, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Không phải bọn họ không phát hiện.” Phương Bất Viên thấy buồn cười: “Đừng coi thường các tiền bối của Vô Tướng thần tông chúng ta, bọn họ muốn suy nghĩ phương pháp giết chết con nghiệt thú này, há có thể không quan sát cẩn thận? Bọn họ sẽ quan sát tỉ mỉ từng hành động và cử chỉ khác thường của con dị thú này.”
“Không có ghi chép là bởi vì các tiền bối chưa nghe nói hoặc nhìn thấy tình huống như vậy cả. Hơn nữa các ngươi không phát hiện sao? Con nghiệt thú này thật ra là có trí tuệ, trí tuệ của nó tương đương với trình độ của trẻ ba tuổi, ít nhất cũng có thể nắm giữ thần thông và lực lượng trong huyết mạch của nó.”
“Nhưng lực lượng của nó bây giờ lại yếu hơn những năm trước rất nhiều, bằng không thì người nào đó không chạy được rồi.”
Sở Mính biết Phương Bất Viên nói ‘người nào đó’ chính là mình, thần sắc không khỏi hơi động: “Cái này là vì sao?”
Lúc trước nàng cũng không hiểu vì sao con nghiệt thú này lại phát hiện ra sự tồn tại của mình.
Theo lý thuyết, nàng có thể giấu diếm được con nghiệt thú này mới đúng, trừ phi con nghiệt thú này có trí khôn nhất định, có thể sử dụng thiên phú cảm ứng của nó.
Phương Bất Viên cũng không thèm để ý đến Sở Mính.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều tò mò, chứ không phải một mình Sở Mính.
Phương Bất Viên quay đầu nhìn Sở Hi Thanh: “Tất nhiên là vì từ khi bí cảnh thời gian này xuất hiện đến giờ, hai vị tồn tại kia đều lười tranh, lười động đậy. Mà bây giờ, bọn họ đang tranh cướp tất cả của con nghiệt thú này, bao quát cả tư duy!”
Điều này hiển nhiên là do Sở Hi Thanh nghiên cứu và tìm hiểu kiếm pháp kia, cho nên mới xuất hiện biến hóa như vậy.
Bởi vì Sở Hi Thanh mang theo thức kiếm pháp kia đến hố Thần Thạch, cho nên con nghiệt thú kia mới có giá trí để tranh cướp.
Nghiệt thú không ngừng ăn Thạch Tâm huyết và Thời Ngân thảo, cũng bắt đầu từ từ có trí tuệ.
Sở Hi Thanh thì lại đưa tay về phía Phương Bất Viên: “Làm phiền Phương sư huynh cho ta mấy cái bình thuốc, nếu có pháp khí có thể phong ấn yêu lực và khí cơ thì tốt nhất. Và một chút ngọc phù để giữ mạng, con nghiệt thú này rất mạnh, cũng rất nguy hiểm, nhất định phải có vài món đồ giữ mạng, đảm bảo không có sơ hở nào.”
Phương Bất Viên cũng không nói nhiều, lấy ba bình thuốc màu đỏ choét từ trong Khôn Nguyên linh giới ra, còn cả mấy tấm ngọc phù rồi đưa hết cho Sở Hi Thanh.
“Bình thuốc này là pháp khí mà ta cố tình dùng Khí sư cao siêu luyện chế để chuẩn bị thu thập bí dược ngũ phẩm hạ, hẳn là đủ dùng. Còn những ngọc phù này thì đều là của ngươi, dựa theo ước định của chúng ta, ngươi có một phần mười đồ trong Khôn Nguyên linh giới. Còn mấy ngọc phù này là tìm thấy từ trên thi thể của đám người này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận