Bá Võ

Chương 846: Tranh đấu (6)

“Nhai Tí Bàn đã có chín vòng linh quang, chắc chắn không giả được. Nàng vốn tu luyện Tiên Thiên Tinh Tú công và Chư Thiên Tinh Lạc Kiếm của Kinh Tây Sở thị, trước khi chuyển sang tu luyện Nhai Tí đao, tất nhiên không thể nhận ra.”
Đây là một giọng nói khác, khàn khàn tràn đầy tang thương: “Nữ tử này vốn là cấp siêu thiên kiêu, một thân tu vị đã rất không tầm thường. Nếu như không có tố chất tu luyện Nhai Tí đao, vợ chồng Sở Như Lai sẽ không mạo hiểm mà cho nàng chuyển sang tu luyện công pháp khác.”
Giọng nữ âm nhu kia lại cười nhạo một tiếng: “Nguyên nhân chính là sau lưng nữ tử này có vợ chồng Sở Như Lai và thiên tử, nên ta mới không yên tâm. Ngươi nhìn Vô Tướng thần tông kìa, không phải bọn họ cũng không yên tâm sao? Huyết Nhai đặc sứ của bọn họ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, hiện giờ cũng chưa cho Sở Mính một thân phận.”
Lúc này, giọng nói của nàng chợt nghiêm túc: “Bây giờ ta lại chú ý đến Sở Hi Thanh kia hơn, người này thật sự chỉ là một dự bị? Chỉ nói đến thiên phú võ đạo, người này hoàn toàn không dưới Sở Mính, thậm chí còn có tiềm lực hơn.”
“Công nhận là cực kỳ có tiềm lực, nhưng tiếc là hắn chỉ có huyết mạch Bạch Hổ.”
Nhiên Thiên Thủ - Hỏa Thiêu Thiên hơi gật đầu, sau đó khóe môi cong lên: “Ta nghe nói một tin tức, Vô Tướng thần tông đang ra sức tìm kiếm ‘Thiên Địa căn’ ở phương bắc.”
“Thiên Địa căn?” Giọng nói khàn khàn tang thương khẽ ồ một tiếng: “Là Thiên Địa căn có thể thay đổi thiên phú huyết mạch trong truyền thuyết? Bọn họ muốn đổi huyết mạch Bạch Hổ của Sở Hi Thanh thành huyết mạch Nhai Tí? Ha ha, Vô Tướng thần tông thật sự coi vị Huyết Nhai dự bị này thành thánh truyền rồi.”
“Sở Hi Thanh xuất thân từ võ quán Chính Dương, dòng dõi rõ ràng, là người của bọn họ, đãi ngộ tất nhiên phải khác với Sở Mính rồi. Phàm là bọn họ còn một tia hi vọng, giúp đỡ Sở Hi Thanh thay đổi huyết mạch Nhai Tí, thì sẽ không đặt cược ở trên người Sở Mính. Có điều, Thiên Địa căn đã không hiện thế mấy trăm năm rồi, bọn họ muốn đổi thiên phú cho Sở Hi Thanh, nói nghe thì dễ?”
Nhiên Thiên Thủ - Hỏa Thiêu Thiên lắc đầu phản đối, tiếp tục nhìn về phía chiếc thuyền Bình Thiên ở phía trước.
Hắn nheo mắt lại, mắt hiện ý ngưng trọng: “Xem ra Tông Tam Bình muốn mạnh mẽ xông vào, xin hỏi ý của hai vị thế nào? Chiến hay là không chiến?”
. . .
Sở Hi Thanh trở về phòng của mình, liền ngồi xuống ghế, rồi liều mạng làm mới võ đạo bảo khố.
Hắn cũng không luyện Vô Tướng công.
Thời gian tu luyện tốt nhất của Sở Hi Thanh chính là một canh giờ khi mặt trời mới mọc, phối hợp với đan dược tương ứng và vận chuyển nguyên công, khi đó mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Thật ra thì sau khi Dưỡng Nguyên công thăng cấp lên Vô Tướng công, thì đã không giới hạn thời gian.
Nhưng do Sở Hi Thanh có Lục âm Hoàn Hồn Chú, chỉ có thể tu luyện vào lúc rạng sáng.
Đổi sang thời gian khác, chỉ có thể là làm nhiều công ít.
Ngoài ra, tu luyện nguyên công quá một canh giờ, hiệu quả cũng giảm mạnh.
Sở Hi Thanh bây giờ tuy có tài nguyên sung túc, có thể chất đỉnh cấp, nhưng vẫn cần tháng ngày tích lũy, gia tăng tu vị nguyên công.
Căn phòng chật hẹp này cũng không thích hợp để Sở Hi Thanh tu luyện đao pháp.
Đao cương của hắn bây giờ, động một cái là năm thước, không cẩn thận thì sẽ làm hỏng vách tường.
Không đúng! Sau khi Thuần Dương lên bát giai, đao cương của hắn đã được cường hóa không ít, đã tăng lên đến gần năm thước sáu tấc.
Vì vậy, Sở Hi Thanh chỉ có thể luyện tập một ít chiêu thức cho sức sát thương không lớn khi ở trong phòng, hơn nữa còn phải cẩn thận từng li từng tí.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, như vậy thì thà chờ quét được thiên phú mà mình muốn, rồi vào mộng cảnh tu luyện còn hơn.
Tuy nhiên, khi hắn mới quét xong ba điểm huyết nguyên, thì cũng cảm giác được thân thuyền truyền đến vài tiếng nổ cực lớn, cương khí trùng kích như sóng triều cuồn cuộn và hùng vĩ, thúc đẩy chiếc thuyền này bay lượn, sau đó thân thuyền bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
Sở Hi Thanh cũng cảm ứng được, rung chuyển đến từ phía sau thuyền.
Lúc này, hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía đuôi thuyền Bình Thiên, phát hiện chỗ đó đang bốc khói.
Đó cũng chính là nơi ở của Sở Mính và Đạo thị của nàng.
“Chuyện gì thế?”
Sở Hi Thanh quay đầu, nhìn về phía Sở Vân Vân vừa đẩy cửa vào: “Sở Mính chưa chết chứ?”
Trong lời nói của hắn còn ngậm lấy vài phần cười trên nỗi đau của người khác.
Tuy rằng Sở Hi Thanh kiềm chế thù hận, không trực tiếp chém đứt đầu Sở Mính.
Nhưng Sở Mính mà ngỏm ở đây, thì hắn vẫn rất vui vẻ.
“Không chết, lão bộc bên người nàng là Hổ Khiếu Long Đằng – Long Hắc Hổ, là vị xếp 217 trên Địa Bảng vào bảy mươi năm trước. Tuy rằng người này đã già, nhưng vẫn có thể bạo pháp ra sức chiến đấu đỉnh cao trong thời gian ngắn.”
Sở Vân Vân đi đến bên người Sở Hi Thanh, chắp tay sau lưng mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận