Bá Võ

Chương 855: Đao độc tôn, tên vô ảnh (4)

Sắc mặt Lục Loạn Ly thì lạnh lẽo, hai tay nắm chặt, không nói một lời.
Trước kia nàng chỉ nghi ngờ, bây giờ thì đã có thể xác định.
Bên cạnh Sở Hi Thanh thật sự có thám tử của Cẩm y vệ! Hơn nữa đao pháp cao tuyệt!
Người này, là Kế Tiễn Tiễn bên cạnh sao?
Ánh mắt Sở Vân Vân lóe lên, thản nhiên lấy một chiếc khăn mùi xoa ra, lau vết máu trên môi mình.
Sở Hi Thanh thì lại nhìn Lục Loạn Ly ở bên trái một chút, lại nhìn Kế Tiễn Tiễn ở bên phải một chút, phát hiện bầu không khí trong khoang lại cực kỳ lạnh.
Hắn ý thức được, không thể tiếp tục như vậy nữa.
“Người kia là một cô gái che mặt, nhưng hẳn là không phải Tiễn Tiễn, ta nhận ra mùi của nàng, chiều cao thân thể cũng không giống nhau. Huống hồ Tiễn Tiễn đang ở ngoài hành lang, không thể nào lướt qua Lương Thần và Nhược Hi.”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, vị hiệp sĩ cõng nồi Kế Tiễn Tiễn này vẫn còn sử dụng được, không thể bị vạch trần như vậy.
Chu Lương Thần và Lưu Nhược Hi hơi suy tư.
Theo lý thuyết thì đúng là như vậy, nếu như muốn đi vào phòng Sở Hi Thanh thì chỉ có một con đường đó.
Nhưng nếu như Kế Tiễn Tiễn đi theo sau hai tên sát thủ kia, đi vào từ lỗ thủng trên vách tường thì sao?
Kế Tiễn Tiễn vẫn không thể bài trừ hiềm nghi được.
Tiếp đó, Sở Hi Thanh lại nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hành lang phía trước: “Sương mù đã tan rồi, chúng ta ra ngoài nhìn một chút đi.”
Ngay khi bọn họ nói chuyện, không chỉ là khói đen trong thuyền tan đi, mà mây đen bên ngoài thuyền cũng đã tiêu tan.
Hắn muốn biết nữ nhân Sở MÍnh kia còn sống hay là đã chết rồi?
Cùng lúc đso, Tông Tam Bình ở trên tầng ba phía đuôi thuyền đã thu hồi thần niệm hóa thể của mình.
“Sao rồi?” Linh thị tò mò nhìn hắn: “Ngươi giúp Sở Hi Thanh giết địch là cao thủ phương nào?”
Tông Tam Bình híp mắt lại: “Phong Xế Lôi Hành, Phi Lôi Trảm, Luyện Huyết đại pháp và Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân, còn có Duy Ta đao ý, sức chiến đấu ít nhất là tứ phẩm thượng, ngươi nghĩ đến ai?”
“Duy ta đao ý, duy ta vô địch?”
Linh thị híp mắt lại: “Là Siêu thiên trụ họ Quý của Cẩm y vệ?”
“Quả nửa là nàng.”
Tông Tam Bình cười lạnh: “Ngươi tiếp tục nhìn Sở Hi Thanh.”
Hắn nói đến chữ ‘nhìn’ thì giọng nói nặng một chút.
Linh thị nghe vậy, thần sắc hơi động: ‘Chủ thưởng nghi ngờ Sở Hi Thanh cũng là thám tử của triều đình? Hẳn là không phải, Kiếm Tàng Phong là loại người gì? Triều đình há có thể giấu diếm được hắn?”
“Ai biết được?” Mặt Tông Tam Bình không thay đổi: “Cái tên âm hiểm Kiếm Tàng Phong kia cũng có lúc nhầm lẫn. Thử hỏi họ Quý kia là nhân vật cỡ nào? Nữ tử này được xưng là ‘Đao độc tôn, tên (tiễn) vô ảnh’, nếu như nội bộ Cẩm y vệ có thánh truyền, như vậy nàng chính là Vô Địch thánh truyền. Sao lại vô duyên vô cớ ẩn núp bên cạnh một võ tu thất phẩm?”
Hắn nói đến chỗ này, bỗng nhiên ‘a’ một tiếng, nhìn về phía trước.
Sau đó Tông Tam Bình cười gằn, thu kiếm khí đang lơ lửng bên người vào vỏ.
Tông Tam Bình không quan tâm đến trận chiến của mấy đạo thị và mấy tên Địa Bảng kia.
Thứ để hắn e ngại, dùng tất cả tinh thần để đề phòng, chính là kẻ vẫn đang ẩn núp trong bóng tối, Đại Hắc Thiên hạng 29 Địa Bảng, tu vị nhị phẩm.
Mà một khi người này rút đi, đám tam phẩm Địa Bảng kia đều không đáng lo.
. . .
Sở Hi Thanh không biết mình đã khiến cho Tông Tam Bình nổi lên ý đề phòng.
Hắn đang đi trên hành lang, phía sau còn có đám người Lục Loạn Ly và Kế Tiễn Tiễn.
Bầu không khí ở sau lưng vẫn rất kỳ quái, Sở Hi Thanh chỉ có thể giả vờ như không biết.
Hắn đi đến vị trí trung ương của hành lang tầng hai, nhìn thẳng về nơi sâu xa ở phía trước.
Bởi vì thời điểm này, nói đó bỗng nhiên truyền đến một tiếng xé gió.
Trong đó còn có một tiếng hừ nhẹ lạnh lùng và nghiêm nghị: “Còn muốn trốn?”
Trong khoảnh khắc này, một thanh niên ba mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên lao ra từ trong màn sương, xuất hiện trong tầm nhìn của Sở Hi Thanh.
Hắn mặc quần áo đen, thân thể khá cường tráng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngũ quan lanh lẽo cứng rắn tựa như nham thạch, lại tựa như đao khắc.
Ngực của người này có một vết thương sâu đến tận xương, thậm chí còn lộ ra một phần phế phủ bị thối nát.
Sở Hi Thanh phát hiện, tuy vết thương này khá khủng bố, nhưng lại không có một giọt máu tươi nào tràn ra ngoài.
Sở Hi Thanh vừa nhìn liền biết, đối phương đang cố tình kiềm chế máu tươi, phòng ngừa máu tươi nhỏ xuống thì bị người phía sau truy tung, hoặc là bại lộ thân phận.
Từ thương thế đến xem, rõ ràng là đã đến thời khắc đèn cạn dầu.
Nhưng Sở Hi Thanh càng chú ý đến ngũ quan và diện mạo của người này hơn.
Trong đầu óc của Sở Hi Thanh, bỗng nhiên nhảy ra một số hình ảnh, để cho con ngươi của hắn co rút lại.
Vị thích khách đang bỏ trốn này, hắn rất quen!
Sau khi người này nhìn thấy mấy người Sở Hi Thanh, sắc mặt hơi biến đổi.
Chỉ là không gian trong hành lang này chật hẹp, không thể tránh khỏi. Hắn chỉ có thể cố gắng nhảy một cái, nỗ lực nhảy vọt qua mấy người Sở Hi Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận