Bá Võ

Chương 630: Thù dai (3)

Khuôn mặt như trăng tròn của Long Hành nhăn lại, trừ phi hắn là người điếc, bằng không thì sẽ nghe thấy ý khiêu khích trong lời nói của Sở Hi Thanh.
“Đúng là rất tình cờ.”
Ánh mắt Long Hành lạnh lẽo ác liệt, giống như đao thương kiếm kích mà nhìn nhau với Sở Hi Thanh, nhưng giọng nói của hắn lại rất bình tĩnh: “Nói đến nợ cũ, vị nhị đệ kia của ta cũng bởi vì ngươi mà chết, Long mỗ vẫn luôn khắc trong tâm khảm. Tuy nhiên, mấy nhà chúng ta đã có hiệp ước, là hai vị Thái thú đại nhân và Án sát sứ đại nhân tự mình chứng kiến, ngươi muốn làm gì?”
Sở Hi Thanh nghe vậy lại thấy buồn cười: “Đây là ân oán cá nhân của hai người chúng ta, liên quan gì với Thiết Kỳ Bang đâu? Khi các ngươi nghị hòa, Cuồng thúc của ta cũng không thay ta đáp ứng biến chiến tranh thành tơ lụa với Long gia chứ?”
“Ngày xưa, khi còn ở Cổ Thị tập thì các hạ đã không tiếc tất cả để lấy tình mạng của ta, khi đó các hạ bá đạo như thế nào? Vì sao hôm nay ngươi và ta là kẻ thù gặp mặt, lại sợ đầu sợ đuôi, kiêng kỵ quy củ chó má gì đó? Ngươi sợ thật à?”
Sắc mặt Long Hành không khỏi tái nhợt, tay cầm kiếm cũng đã nổi gân xanh.
Hắn thật sự không muốn xung đột với Sở Hi Thanh vào lúc này.
Việc kinh doanh của Long gia đã bị gián đoạn nửa năm, hiện giờ cần phải bán đám hàng hóa tồn đọng đi, giảm bớt căng thẳng tài chính.
Huống hồ. . .
Long Hành liếc mắt nhìn ra sau lưng Sở Hi Thanh, Diệp Tri Thu đang lạnh lùng nhìn hắn, hắn lại cảm thấy tay trái của mình bắt đầu đau đớn.
Tuy nhiên, lời nói của Sở Hi Thanh rõ ràng là chó dựa thế người, được đà lấn tới.
Với lòng dạ của Long Hành, cũng không ép nổi cơn giận này.
“Ngày xưa lão tử bị các ngươi đẩy vào Hỏa Cốt Quật, còn bị nhốt vài ngày, phần thù oán này, Sở mỗ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
Trong mắt Sở Hi Thanh hiện lên một vệt lăng lệ: “Ta tu chính là Nhai Tí đao ý, chú ý nhất chính là ‘Một cơm chi đức phải đền, Nhai Tí có thù tất báo’! Hôm nay, chúng ta nên tính toán ân oán rồi.”
Hắn vừa nói xong, đã bay vọt lên từ boong thuyền.
Lúc này, thuyền của hai người bọn họ chỉ cách nhau không đến năm mươi trượng, mà Kinh Vân Tung tầng bảy và Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân lục giai, khiến cho Sở Hi Thanh dễ dàng vượt qua khoảng cách này.
Dáng người Sở Hi Thanh nhẹ nhàng, khi bay đến trên không trung của chiếc thuyền lớn tám ngàn liêu kia, thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao của hắn mang theo thế cực kỳ sắc bén mà chém xuống.
“Tạp chủng!” Long Hành không những không giận mà còn cười, một thân áo bào không gió tự bay: “Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”
Thiết Cuồng Nhân vô địch tại Tú Thủy, Lòng Hành hắn không thể không kiêng kị vài phần. Giáo đầu Diệp Tri Thu của võ quán Chính Dương có sức chiến đấu đến ngũ phẩm thượng, lúc này cũng đang ở bên thuyền đối diện, khiến cho hắn không thể không đề phòng.
Nhưng cái tên Sở Hi Thanh này lại là cái thá gì? Dám ỷ vào Thiết Cuồng Nhân và Diệp Tri Thu để gây sự trước mặt hắn?
Người này leo lên Thần Tú Thập Kiệt đao, đúng là vang danh thiên hạ, nhưng người này vẫn chỉ là một tên thất phẩm mà thôi.
Đánh bại vài thiếu niên nhỏ tuổi, lại được người khác tâng bốc vài câu, liền không biết mình là mặt hàng gì rồi sao!
Hắn không chờ Sở Hi Thanh rơi xuống thuyền, đột nhiên rút kiếm ra, kiếm kia như hàn tinh nổ tung, vừa hay chém đúng vào lưỡi đao của Sở Hi Thanh, còn chém vào nơi lực lượng yếu nhất.
Theo một tiếng cheng vang lên, giữa song phương liền có tia lửa chói mắt.
Sức mạnh va chạm của bọn họ làm cho thuyền lớn dưới chân Long Hành trượt lùi về phía hạ du.
Trên thuyền của Long gia cũng có rất nhiều cao thủ, tất cả đều dồn dập chạy về phía Sở Hi Thanh.
Nhưng đúng lúc này, có hai tên võ tu thất phẩm vị trúng tên, trực tiếp bị hai cái mũi tên đóng đinh vào boong thuyền.
Những người còn lại đều lấy làm kinh hãi, quay qua nhìn về phía đối diện. Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp có làn da hơi đen đang giương cung lắp tên, chỉ thẳng về phía bọn họ.
Trên mặt cô gái xinh đẹp kia lộ một nụ cười, để lộ hàng răng trắng bạc chỉnh tề, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, có vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng mà tất cả người của Long gia không chỉ sinh ra ý lạnh, lúc này càng không dám có bất kỳ hành động nào.
Bọn họ cảm giác được, chỉ cần mình hơi cử động thôi, nhất định sẽ chết dưới tên của cô gái này.
Đao và kiếm của Sở Hi Thanh và Long Hành liên tục va chạm, vô số ánh lửa nổ tung, tiếng leng keng làm đau màng nhĩ, chỉ chớp mắt đã giao thủ hơn hai mươi lần.
Ánh mắt của Long Hành từ từ hiện lên ý kinh ngạc.
Đao của tên trước mắt ngày quá nhanh, chỉ kém hắn nửa bậc mà thôi, đã có thể đuổi theo kiếm pháp của hắn. Sức mạnh cũng không yếu hơn hắn, hắn không thể nghiền ép được như những gì mình tưởng tượng.
Tu vị của người này kém hơn hắn rất nhiều, nhưng lại có thể đối kháng chính diện với hắn, qua hai mươi chiêu rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu bị thua.
Quả nhiên là đánh rắn không chết sẽ bị cắn ngược, không ngờ thiên phú huyết mạch của tên này đã tăng lên đến trình độ này rồi!
Nếu như chờ một hai năm nữa, người này sẽ trở thành họa lớn của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận