Bá Võ

Chương 920: Mộc Kiếm Tiên (4)

Thiên hộ Dạ Lang không khỏi nhíu chặt lông mày.
Miệng hang động này rất rộng, nhưng bên trong lại rất nhỏ hẹp, với hình thể của bọn họ, căn bản là không vào được.
Dù đi vào thì cũng bị những ‘sương tím’ kia giết chết.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cười gằn một tiếng: “Chúng ta liền chờ ở đây, chờ đến khi bọn họ đi ra.”
Tế ti nghe vậy thì không hề thấy bất ngờ.
Tình hình bây giờ, cũng chỉ có thể chờ đợi.
Chờ ở núi Hỏa Đầu đến khi Sở Hi Thanh đi ra, hoặc là chờ đến khi núi lửa bùng phát, Đằng Xà trăm trượng thức tỉnh.
Đến khi đó người này hoặc là bị ‘sương tím’ giết chết’, hoặc là bị đốt thành tro bụi!
Tế ti Dạ Lang hơi gật đầu: “Vậy ta liền bố trí nhân thủ xây phòng đóng trại, đề phòng mưa đen. . .”
Dạ Lang tộc bọn họ đều không thích ngồi trong hang động.
Đúng lúc này, tế ti phát hiện mặt đất dưới chân mình run rẩy kịch liệt, bên trong núi cũng truyền ra những tiếng nổ vang như sét đánh.
Một cái chớp mắt tiếp theo, một luồng lửa màu đỏ thắm phun trào từ đỉnh núi, nhuộm toàn bộ bầu trời thành màu đỏ.
Lại có lượng lớn dung nham mang theo vô số tro bụi núi lửa bắn ra ngoài, lao về bốn phương tám hướng.
Tro bụi núi lửa hình thành một đám mây cực lớn ở trên không trung, đồng thời những dung nham cháy bỏng kia cũng rơi xuống như mưa.
Sau đso, một con hỏa xà đỏ thắm dài hơn trăm trượng chui ra từ đỉnh núi.
Thân thể của nó chiếm giữ đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn bốn phía, sau đó đôi mắt màu đỏ vàng kia đã khóa chặt hơn năm mươi tên Dạ Lang tộc.
Lúc này, bao quát cả Thiên hộ và tế ti Dạ Lang, tất cả đều là sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tro tàn.
Mà khi con Đằng Xà trăm trượng kia rít lên một tiếng, tấn công về phía bọn họ.
Thiên hộ Dạ Lang chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, sau đó hắn liền hít sâu một hơi, rút hai thanh chiến phủ ở sau lưng ra, phát ra một tiếng rống như lôi đình: “Tất cả mọi người đều trốn cho ta! Do Liệt Linh ta cản ở phía sau!”
Ngay khi hắn vừa nói xong, con Đằng Xà trăm trượng kia đã nhào xuống, ngọn lửa màu đỏ thắm vô cùng vô tận kia đã bao trùm tất cả mấy chục cự nhân vào trong.
Tại ngoài mười ba dặm, Lãnh Sát Na vẫn đang quan sát đám Dạ Lang tộc này, hắn vừa nhìn thấy cảnh này thì không khỏi rùng mình một cái.
Trong lòng hắn cảm thấy đồng tình với đám cự nhân này, đồng thời thi triển thân pháp, tiếp tục chạy như điên về phía nam.
Mà lúc này, nếu như Sở Hi Thanh ở đây, hắn sẽ phát hiện tốc độ thân pháp của vị Sát Na Kiếm - Lãnh Sát Na này đã vượt xa tốc độ của hắn, phải gấp hai lần trước kia.
. . .
Khi biển lửa đang quét ngang núi Hỏa Đầu, Sở Hi Thanh đang trốn trong hang động, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu mà nhìn lên đỉnh đầu.
Hắn phát hiện đỉnh đầu của mình có thêm một cái Thần quyến chi ấn.
Đó là một chiếc roi chín đoạn hết sức tinh tế và xinh đẹp, chính là ấn ký của Vạn mưu chi chủ Thái Sơ Huyền Nữ.
Màu sắc thì là hai màu vàng bạc, vàng nhiều bạc ít.
“Thái Sơ roi ấn?” Sở Hi Thanh không khỏi ngây người: “Kỳ lạ, sao ta lại được Thái Sơ Huyền Nữ ân sủng rồi?”
Chu Lương Thần cũng không hiểu lắm, hai tay xoa cằm nói: “Có lẽ là chủ thượng đã làm gì đó, khiến Thái Sơ Huyền Nữ ưu ái. Thái Sơ Huyền Nữ là Vạn mưu chi chủ, thưởng thức nhất chính là mưu lược cao thâm.”
Chu Lương Thần cũng không hiểu nhiều, nhưng lại càng kính phục hơn.
Lòng thầm nói không hổ là chủ thượng của mình, lại được ba vị Ma thần ưu ái.
Đây rõ ràng là có dũng có mưu.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì đầu óc vẫn mơ hồ.
Lẽ nào dụ con Đằng Xà kia ra ngoài cũng tính là mưu lược à?
Đáng tiếc là cái Thần quyến chi ấn này không mang lại cho hắn bất kỳ thần ân nào.
Sở Hi Thanh cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Đang trong thời điểm giành giật từng giây, không cần nghĩ đến mấy thứ này.
Sở Hi Thanh dẫn theo một người một thú chui ra ngoài.
Lúc này, hồ dung nham vẫn đang trong trạng thái phun trào.
Lượng lớn dung nham màu đỏ thẫm phun trào như đạn pháp, toàn bộ lòng núi tràn đầy tro bụi, mùi lưu huỳnh cực gay mũi.
Sở Hi Thanh không dám chậm trễ, hắn sử dụng Hồi Quang Phản Chiếu, cứng rắn chống lại một chút dung nham kia, sau đó tiến về phía cái hang nhỏ bên kia.
Lúc này, tất cả nóng bức, tất cả xung kích, đều bị đao của hắn chém ra, hoặc là trực tiếp phản xạ lại.
Ba người dùng tốc độ nhanh nhất để đi qua sương mù và dung nham, đi đến trước cái hang nhỏ, đầu nguồn của ‘sương tím’ kia.
“Tiểu Chiêu!”
Bạch Tiểu Chiêu đã chuẩn bị kỹ càng.
Trước khi Sở Hi Thanh phát động, hắn đã thông báo kế hoạch cho nàng biết.
Lúc này, toàn thân Bạch Tiểu Chiêu đều bùng nổ cuồng phong mãnh liệt, thổi ngược đám sương tím kia vào trong.
Mượn sức nóng của hồ dung nham đang phun trào, cuồng phong của nàng có sức nóng cực kỳ kinh người, khí thế hung mãnh, lại áp chế, luyện hóa hoặc đốt tan đám sương tím kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận