Bá Võ

Chương 991: Vô địch (4)

Sở Hi Thanh thì lại vô cùng tiếc nuối mà âm thầm lắc đầu, sau đó nói với mọi người: “Làm phiền mọi người lục soát những thi thể này một chút, thống kê xem có bao nhiêu Thời Gian huyết thạch, rồi xem còn thiếu bao nhiêu.”
“Còn cả những pháp khí kia nữa, vẫn dựa theo quy củ cũ, nếu như mọi người coi trọng thứ này, có thể mua từ ta với giá 30% trên trị trường, sau khi ra khỏi bí cảnh thì kiếm tiền trả ta.”
Sở Hi Thanh thuận tiện đánh giá pháp khí trên người đệ tử Vô Tướng thần tông, hắn phát hiện đều là thứ tốt.
Hắn đoán là có không nhiều người cần thay đổi pháp khí, cho nên hắn muốn dùng giá rẻ để bán được nhiều hơn.
Dù là 30% giá thị trường, thì cũng tốt hơn là hiến tế cho Lê Tham.
Lúc này, rất nhiều đồng môn của Sở Hi Thanh đã tự giác đi quét dọn chiến trường.
Thu hoạch vẫn khiến người vui vẻ.
Túi đựng pháp khí loại nhỏ của Sở Hi Thanh đã tăng lên đến năm cái.
Bốn cái chất đống trên người tiểu Huyền Vũ, một cái còn lại thì hắn tự cõng.
Hắn không chỉ cầm năm mươi bảy vạn lượng từ đồng môn và các đệ tử của tông phái phụ thuộc, mà còn có 420 vạn lượng bạc tiền nợ, thật là đáng mừng.
Ngoài ra, trước người hắn vẫn còn có một núi pháp khí, toàn là áo giáp và các loại binh khí.
Lần này, con mắt dọc trên đỉnh đầu của hắn đã bị nhuộm thành màu tím.
Nhưng đây cũng không phải là do Lê Tham hào phóng, mà là do hắn hiến tế quá nhiều rồi.
Đáng nhắc đến chính là, thanh trạng thái của hắn xuất hiện thêm một chữ mới, đó là một chữ ‘Sát’ màu đỏ như máu.
Khi Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn vào, một đoạn tin tức xuất hiện trong đầu óc của hắn.
---Trời sinh vạn vật để nuôi dân, dân không tốt để báo lại trời. Giết giết giết giết giết giết giết! Hành động giết chóc ở trong bí cảnh của ngươi, đã được Sát lục chi chủ Thất Sát thần quân quan tâm.
Sở Hi Thanh không khỏi nhíu chặt lông mày.
Sát lục chi chủ Thất Sát thần quân là một thần linh rất được ma môn cung phụng.
Người này rất thích giết chóc, theo truyền thuyết, bất cứ giết chóc nào trên thế gian này cũng có thể làm lực lượng của hắn lớn mạnh.
Sở Hi Thanh tuyệt đối không muốn dính líu vì với tên sát nhân cuồng ma này.
Cần biết, đám người Ma Chiến lâu đều nghe chiến mà mừng, nhưng bọn họ cũng không cung phụng Thất Sát thần quân này.
Lãnh Sát Na cũng chú ý đến ấn ký mới ở trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh, hắn hơi nhướng mày: “Đây là chuyện tốt, tầng thứ hai có rất nhiều thánh miếu Chiến thần, ngươi chỉ cần đi vào thánh miếu của bọn họ, liền có thể tiếp nhận thần ân, thăng cấp thiên phú huyết mạch. Hoặc là tiếp nhận thần lực, để ngươi càng vô địch trong bí cảnh này.”
Sở Hi Thanh cũng rất chờ mong với chuyện này, hắn nhìn Lãnh Sát Na một chút, sau đó lời nói hàm chứa tán thưởng: “Lãnh sư huynh, vừa rồi làm rất đẹp, Sở mỗ đa tạ.”
Lúc nãy, khi hắn chém giết chín người kia, Lãnh Sát Na có một phần công lao với ba trong chín người đó.
Cái tên này không làm gì khác, chuyên giúp hắn đánh chặn, khiến cho ba người kia không thể thoát thân, chỉ có thể bị chém đầu dưới đao của hắn.
Cũng làm cho hắn kiến thức một phen về kiếm pháp của vị này.
Sở Hi Thanh cảm thấy khá kiêng kỵ.
Mấu chốt là thân pháp của tên này vẫn còn nằm trên hắn.
Lãnh Sát Na tay phải nâng quan tài băng, thần sắc bình tĩnh: “Đa tạ cái gì? Đây là bổn phận, nói cứ như là Lãnh mỗ không phải đệ tử của Vô Tướng thần tông vậy.”
Sở Hi Thanh suýt nữa quên mất, cái tên này thật ra cũng là sư huynh đệ đồng môn của hắn, chứ không phải là bảo tiêu thuê về. . .
Đúng lúc này, mấy người vợ chồng Vương Hi Trúc cũng đã thống kê số lượng Thời Gian huyết thạch xong.
Cộng thêm số Thời Gian huyết thạch trong tay bọn họ, tổng cộng là 4200 viên.
Nhân số của bọn họ là 370 người, cần 4440 viên Thời Gian huyết thạch.
Sở Hi Thanh nhíu chặt lông mày.
Trên mặt đất đã có hơn 800 bộ thi thể, vậy mà bọn họ vẫn không tập hợp đủ Thời Gian huyết thạch để tiến vào tầng thứ hai.
“Sở huynh, thật ra thì cái này đã tốt hơn mấy năm trước rồi. Tuy rằng mấy năm trước không thương vong nặng nề như lần này, nhưng cuối cùng cũng chỉ có rất ít người có thể tiến vào tầng thứ hai, sáu nhà chúng ta gộp lại cũng chỉ có hơn 200 người có thể lên tầng hai. Nào giống như bây giờ, tận 350 người liền.”
Đó là đệ tử chân truyền Bắc Thiên môn, Sát Kiếm – Cầm Nhâm.
Hắn hai mươi tuổi, mái tóc màu đỏ, mày rậm mắt to, gánh một thanh kiếm bản to rộng tầm sáu ngón tay.
Vị này nói đến hai chữ ‘sáu nhà’ thì không khỏi liếc mắt nhìn đám đệ tử Thần Hoang Bất Lão thành ở phía xa xa.
Hôm nay hiển nhiên là không thể tính đám người Thần Hoang Bất Lão thành này nữa.
Khóe môi hắn cong lên, hỏi tiếp: “Sau đó chúng ta chọn lựa một chút, để mấy người tu vị yếu kém quay về là được. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận