Bá Võ

Chương 749: Là hắn (2)

Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng đều nghiêm nghị.
Từ khi Thiết Kỳ Bang khởi binh đến nay, khí thế như cầu vồng, tất cả chiến sự đều là chiến thắng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Tuy nhiên, đây đều là chiến tích khi đối mặt với quận quân và Thập Thất Liên Hoàn Ổ.
Mà đối thủ của bọn họ bây giờ, chính là binh mã tinh nhuệ của toàn bộ Đông Châu.
Thiết Kỳ Bang không chỉ phải đối mặt với mười mấy vạn đại quân, mà còn phải chống lại mấy vị đại tướng cấp độ tứ phẩm của Đông Châu.
Đặc biệt là Tổng đốc Đông Châu Vương Thăng, kẻ này là cao thủ Địa Bảng có tiếng tăm lừng lẫy!
Thế như Thái Sơn, để người nhìn mà phát khiếp.
Đường chủ Lục Cửu Lý thì lại sắc mặt hơi trắng, cười khổ nói: “Không đến nỗi đó chứ? Chúng ta vừa mới đánh tan Thủy sư doanh quận Giang Nam, hắn phải biết Thiết Kỳ Bang chúng ta cũng không dễ trêu. Có lẽ châu quân Đông Châu có thể bình định Thiết Kỳ Bang ta, nhưng Vương Thăng hắn cũng nhất định phải gãy răng!”
Sở Vân Vân liếc mắt nhìn Lục Cửu Lý một chút: “Nguyên nhân chính là vì chúng ta đánh tan Thủy sư doanh quận Giang Nam, cho nên Vương Thăng mới cần xuất binh bình định. Hắn đã không ép được chuyện quận Tú Thủy nữa rồi, Binh bộ và Hình bộ ở kinh thành không thể làm như không biết nữa.”
“Vì đề phòng tình hình vượt quá khống chế, Vương Thăng nhất định phải có quyết đoán. Trong mắt của vị Tổng đốc kia, sức nặng của Thiết Kỳ Bang chúng ta, chung quy vẫn không bằng vị hoạn quan ở trong cung kia. Hơn nữa, vì đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, chúng ta cũng phải có chuẩn bị từ trước.”
Lục Cửu Lý nhất thời yên lặng không nói gì nữa.
Thật ra thì trong lòng hắn cũng hiểu, cục diện của Thiết Kỳ Bang bây giờ vẫn không ngừng chuyển biến xấu.
Tổng đốc Đông Châu rất có thể sẽ quyết định vây quét bọn họ.
Sở Vân Vân đã chú ý đến bầu không khí trong phòng có hơi nghiêm nghị và sa sút.
Vẻ mặt nàng nhàn nhạt, nói: “Chư vị không cần như vậy, ta đã có kế sách cho trận chiến này rồi. Quan binh Đông Châu đúng là tinh binh như mưa, tướng mạnh như mây, nếu giao thủ bình thường thì quả thực là chúng ta không phải đối thủ của triều đình. Tuy nhiên, binh pháp có nói, phu địa hình người, binh trợ giúp vậy. Trong quận Tú Thủy, vưa hay có một nơi có thể giúp chúng ta phá địch, các ngươi nhìn nơi này xem. . .”
(người hiểu địa hình, như có tinh binh trợ giúp)
Lúc đầu, Thiết Tiếu Sinh nghe Sở Vân Vân nói có kế sách phá địch thì trong lòng vẫn không chịu tin.
Sở Vân Vân chỉ là một cô bé mười bốn tuổi mà thôi, cũng chưa từng lãnh binh, nào có thể nghĩ ra kế sách phá địch gì chứ?
Quá nửa là Sở Vân Vân cho rằng như vậy mà thôi.
Tuy nhiên, việc này cũng là làm khó nàng, Sở Hi Thanh bây giờ bị ép phải chạy trốn, toàn bộ trọng trách của bang phái đều đặt lên người của Sở Vân Vân.
Nữ tử này chẳng những phải giúp Sở Hi Thanh xử lý tất cả công việc phức tạp của bang, còn phải ứng phó với tình thế càng ngày càng ác liệt của Thiết Kỳ Bang. Chứng tỏ nàng cũng phải ngày nghĩ đêm suy, vất vả suy tính.
Có điều, khi Thiết Tiếu Sinh nhìn theo cánh tay non mềm của Sở Vân Vân, nhìn vào địa phương nào đó ở trên bản đồ, thì không khỏi sững sờ.
“Cửu Đao Ổ?”
“Chính là Cửu Đao Ổ!” Sở Vân Vân hơi gật đầu: “Ý của ta là để đường chủ Lục Cửu Lý dẫn đầu chư vị đường chủ ở đây, cùng với một ngàn bang chúng tinh nhuệ, năm ngàn thợ mỏ đi vào Cửu Đao Ổ, xây dựng một cái đập lớn ở nơi này, tích súc nước ở thượng du sông Cửu Đao.”
Đường chủ Lục Cửu Lý của bỗng nhiên đứng dậy, bĩnh nhìn nhìn bản đồ: “Ý của kỳ chủ tạm quyền là, súc thế sông Cửu Đao, rồi dùng thủy công để phá địch?”
Con ngươi của hắn lập tức co rút lại, sau đó hiện ra một vệt hưng phấn.
Phía bắc của Cửu Đao Ổ vốn có một mảnh hồ nước nhỏ.
Mà hai bên sông Cửu Đao đều là vách đá cao chót vót.
Nếu như bọn họ xây đập ở đây, liền dễ dàng tích góp được một lượng lớn nước sông.
Một khi cơn hồng thủy này lao ra khỏi sông Cửu Đao, nhất định sẽ cuốn theo mấy chục dặm địa vực hai bên bờ sông Thần Tú, thậm chí xông vỡ mấy vạn đại quân!
Tất cả mọi người bên trong phòng đều không nhịn được mà dồn dập đứng lên, tập trung về phía bản đồ.
“Tàn nhẫn vô tình, làm trời đất oán giận, bất đắc dĩ mà thôi! Chúng ta có phải dùng kế sách này hay không, vậy phải xem vị Tổng đốc đại nhân kia lựa chọn ra sao.”
Ánh mắt Sở Vân Vân hơi u ám, lời nói còn ngậm lấy vài phần kiên quyết, tàn nhẫn, không bị dao động.
“Đoạn sông này của sông Thần Tú, bờ tây là dãy núi Tây Sơn, thế núi cao chót vót, con đường hiểm trở khó đí. Nếu Vương Thăng muốn xuất binh từ châu thành, nhất định phải đi từ bờ đông.”
“Từ ngày mai, phó kỳ chủ có thể suất năm vạn thủy sư đến huyện Thượng Lưu ở bờ đông, ta sẽ điều thêm một vạn binh mã nữa cho ngươi. Ngươi cần đề phòng ở nơi này, cũng lấy danh nghĩa vườn không nhà trống, cố gắng đưa dân chúng quanh đó đi nơi khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận