Bá Võ

Chương 2037 - Sở lang (5)

Nhưng khi Sở Hi Thanh sắp bước vào trong Băng Thành, một màn sáng màu xanh lam chợt hiện lên trước mặt hắn.
Vấn Thù Y: “Sở lang, ta vẫn bình yên vô sự. Tất cả nghịch thần và biến cố trong thành, ta có thể tự xử lý, xin Sở lang chờ ở ngoài thành một thời gian ngắn, được chứ?”
Sở Hi Thanh nhìn thấy đoạn văn tự này, tâm thần nhất thời thả lỏng.
Sau đó hắn lập tức cảm thấy không đúng.
Sở lang?
Vấn Thù Y thế mà lại gọi mình là Sở lang? Cái này bình thường sao?
Sở Hi Thanh tê cả da đầu.
Vấn tỷ tỷ, ngươi không cần gọi lung tung nha!
Ta thừa nhận là ta có lòng muông dạ thú, nhưng quan hệ của chúng ta còn chưa đến nước đó mà.
Như vậy sẽ chết người đấy!
Sau đó, quả nhiên là lại có vài đoạn văn tư khác.
Lục Loạn Ly: “Sở lang?”
Sở Vân Vân: “Thú vị!”
Kế Tiễn Tiễn và Lưu Nhược Hi ở cách xa vạn dặm thì không khỏi che miệng, mắt hiện ra ý kinh hãi.
Chủ thượng của bọn họ… hắn rốt cuộc đã làm gì?
Hắn muốn chết sao?
Bạch Tiểu Chiêu đứng trên bả vai Sở Hi Thanh lại tự nhận là mình không thể ngồi xem, mình nhất định phải bù đắp sai lai của ngày hôm qua, cứu viện huynh trưởng một tay.
Nàng lập tức bóp nát một khối linh thạch: “Vấn Thù Y, sao ngươi có thể nói lung tung? Sở lang không phải là ai cũng có thể gọi được, tại nhân tộc các ngươi, tựa như chỉ có phu thê mới được gọi như vậy.”
“Vân Vân tỷ, ta có thể làm chứng, ngày hôm nay huynh trưởng không có tiếp xúc gì với Vấn Thù Y. Hắn không làm chuyện gì cả, chỉ là lo lắng cho Vấn Thù Y, cho nên ngồi cả một đêm ở ngoài Cực Đông Băng Thành.”
Sắc mặt Sở Hi Thanh chợt đen xì, nghĩ thầm ngươi không biết nói chuyện thì đừng có nói.
Hắn cốc đầu Bạch Tiểu Chiêu, sau đó vô cùng cẩn thận mà đáp lại: “Vấn tỷ tỷ, không sao thật chứ? Không cần ta nhúng tay thật sao?”
Hắn nghi ngờ Vấn Thù Y ở đối diện không phải là bản thân nàng, đúng không? Bằng không thì làm sao nàng lại gọi hắn là Sở lang chứ?
Nhưng mà Thần Khế thiên bi chỉ tán thành bản chất nguyên thần của Vấn Thù Y.
Vấn Thù Y: “Sở lang cứ tin ta, chỉ là vài tên hề, vài thần linh giấu đầu lòi đuôi thôi, sao có thể làm khó ta! Chờ ta dọn dẹp đám cặn bã này xong, từ đây sẽ đi theo Sở lang.”
Sở Hi Thanh nhíu mày.
Hắn cảm thấy Vấn Thù Y nói chuyện rất kỳ quái.
Hắn hơi suy ngẫm một lát, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ tiến vào Băng Thành, trả lời một câu: “Vậy ta sẽ chờ ở ngoài!”
Sở Hi Thanh lập tức nháy mắt ra hiệu với Phong Tam và Bạch Tiểu Chiêu.
Hắn mới sẽ không đàng hoàng ở ngoài thành.
Chẳng may Vấn Thù Y bị đám người kia ức hiếp thì làm sao bây giờ? Hai chữ ‘Sở lang’ này, nói không chừng còn là một loại ám chỉ.
Hơn nữa hắn cảm nhận được hàn lực của viên ‘Cực âm thần nguyên’ trong thức hải của mình quá nồng nặc.
Khí tức lạnh lẽo ở bên trong khiến cho hắn phải rùng mình một cái.
Phong Tam cũng hiểu ý của hắn, Bạch Tiểu Chiêu thi lại hơi mơ hồ, mãi đến khi bị Phong Tam tóm gáy, bay về phía Băng Thành thì nàng mới tỉnh ngộ.
Cùng lúc đó, trong Đạo Nhất điện trên Vô Tướng thần sơn, Sở Vân Vân đang ngồi cùng mấy người Lý Trường Sinh bỗng nhiên đứng dậy.
Sắc mặt nàng âm trầm như nước: “Tông chủ, sư tôn, ta phải đi trước một bước!”
Hôm nay Sở Vân Vân trở về Vô Tướng thần sơn là vì chờ đợi Sở Hi Thanh mở đạo tiêu truyền tống, có thể chạy đến cứu viện bất cứ lúc nào.
Mà giờ phút này, Sở Vân Vân lại cảm giác được, nếu như mình còn tiếp tục chờ ở đây, như vậy rất có thể sẽ phát sinh chuyện gì đó khiến cho nàng hối hận cũng không kịp.
Mụ già không biết xấu hổ kia hôm nay đột nhiên đổi cách xưng hô, nhất định là có mưu đồ gì đó!
Mà giờ phút này, bên trong ‘Trấn Hải từ’ của Cực Đông Băng Thành.
Quanh người Vấn Thù Y đều bị bao trùm bởi hàn băng, nhưng lớp băng này chỉ đến ngực thì đã dừng lại.
Những hàn băng này chỉ đóng băng ở nửa dưới và bụng Vấn Thù Y.
Điều này khiến cho Nguyệt Hinh ngây người, nhìn trước ngực Vấn Thù Y với vẻ khó hiểu.
Thái Sơ Băng Luân thì vẫn trôi nổi bên cạnh, phát tán hàn lực ra ngoài.
Cái này rất kỳ quái…
Vấn Thù Y phải không thể khống chế nổi cực âm cực hàn trong cơ thể mới đúng.
Nàng phải bị đóng băng hoàn toàn, sau đó chờ đợi tử vong.
Mặt Vấn Thù Y không cảm xúc, trong mắt ngậm lấy vài phần châm biếm: “Nếu ngươi là một trong những đại chủ tế của Thái âm thần giáo, vậy chắc ngươi đã nghe nói đến nguyên thần thứ hai?’
“Nguyên thần thứ hai?”
Nguyệt Hi suy nghĩ rất nhanh, khuôn mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy: “Không thể nào!!!!”
Vấn Thù Y thế mà lại cô đọng nguyên thần thứ hai?
Nàng chưa từng nghe nói đến chuyện này!
Lần này, trước khi ra tay thì nàng đã thu thập tất cả tình báo có liên quan đến Vấn Thù Y.
Vấn Thù Y chưa từng sử dụng nguyên thần thứ hai ở Hạch Châu.
Hai tên ngu xuẩn Quy Hạo Nguyên và Trưởng Tôn Nhược Ly này, tình báo quan trọng như vậy mà sao không nói?
Không đúng!
Chắc hẳn bọn họ cũng không biết!
Nếu như Vấn Thù Y có nguyên thần thứ hai, như vậy Đế Miên Thảo của bọn họ căn bản là không có hiệu quả.
Bọn họ chỉ có thể mê hoặc nguyên thần thứ nhất của Vấn Thù Y, chứ không thể mê hoặc nguyên thần thứ hai không biết giấu ở nơi nào kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận