Bá Võ

Chương 2099 - Che cổ tuyệt kim (4)

Mà lúc này, trước mặt hắn chỉ còn lại một người cuối cùng.
Có lẽ người này biết trốn không thoát, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Sở Hi Thanh chém giết Cự linh nữ tính kia.
Giọng nói hắn lạnh lùng nghiêm nghị: “Nhớ kỹ, tên ta là Hoàng Thiên Chiêu, Chu Viêm tộc trên Thiên Đế sơn! Hôm nay có thể kéo anh kiệt nhân tộc như ngươi cùng về hoàng tuyền, lòng ta cũng an ủi.”
Lúc này, ngọn lửa quanh người hắn bỗng ngưng tụ lại thành một cột lửa xông thẳng lên chín tầng mây xanh.
Thân thể của Sở Hi Thanh cũng bốc cháy vào lúc này.
Tứ chi của hắn, lục phủ ngũ tạng của hắn, đều bị ngọn lửa này thiêu đốt!
Hỏa chú?
Trong mắt Sở Hi Thanh lập tức hiện ra ý hiểu rõ.
Hoàng Thiên Chiêu này hẳn là dùng một loại năng lực huyết mạch đặc biệt nào đó, dùng tuổi thọ làm cái giá, đổi lấy Hỏa chú này, muốn đồng quy vu tận với hắn.
Sở Hi Thanh lại không để ý lắm.
Ngọn lửa trên người hắn lập tức biến mất.
Đồng thời, một lớp giáp vảy màu đỏ cũng xuất hiện bên ngoài cơ thể Sở Hi Thanh.
‘Thí Thần huyết cương’ cộng thêm Hàn Phong chi pháp của Vấn Tố Y để lại cho hắn, đủ để áp chế Hỏa chú cấp bậc nhất phẩm này.
“Tên của ngươi, còn chưa xứng để ta nhớ kỹ.”
Khi Hoàng Thiên Chiêu đang kinh ngạc và mờ mịt, Như Ý Tru Thần đao trong tay Sở Hi Thanh đã chém ra một mảnh ánh đao hình cung.
Bồng!
Hoàng Thiên Chiêu lập tức bị Sở Hi Thanh chém ra làm đôi, nhưng cột lửa vẫn không biến mất, trái lại còn thiêu đốt mạnh hơn.
Nhưng chỉ một chớp mắt sau, cột lửa kia đã tiêu tan trong không trung, không để lại chút dấu vết nào.
Sở Hi Thanh thì lại liếc mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bóng mờ cây cân, thước sắt và dáng người cao 600 trượng kia đã biến mất tăm.
Còn cả những Cự linh dùng Già Thiên chi pháp kia cũng đã chạy xa, thoát khỏi phạm vi Thần Ý Xúc Tử Đao bao trùm.
Lúc này Sở Hi Thanh mới thu đao vào vỏ, trở lại boong thuyền.
Lúc này, mấy người trên thuyền lại dùng ánh mắt khác thường để nhìn hắn.
Sở Hi Thanh không để ý lắm, hắn lấy ra một bình rượu, đầu tiên là yên lặng uống một hớp, sau đó đổ số rượu còn lại xuống boong thuyền.
Sáu con Cự linh nhất phẩm, cộng thêm một bình rượu, đây là tế Cửu Kiếm Cầm Ma – Lang Bắc Vọng.
Chỉ tiếc là linh của vị tiền bối này đã hòa vào ‘Thí Thần huyết cương’ của hắn, vĩnh viễn không được nhắm mắt!
“Hoàng Thiên Chiêu hạng 16! Thực lực của hắn có thể tiến vào top 20 của Thiên Bảng nhân tộc ta.”
Diệp Tri Thu nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt phức tạp: “Sư đệ bảy đao chém sáu Cự linh, đã giúp hắn kiếm lại vốn rồi. Nếu Lang Bắc Vọng có biết, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Người này… đến cùng là có biết mình đã làm chuyện kinh người cỡ nào không?
Sáu vị Cự linh nằm trong top 30 ‘Thiên Bảng dị tộc’, lại bị Sở Hi Thanh chém giết như thái rau chặt dưa!
Nếu việc này truyền đi, toàn bộ giang hồ sẽ vì thế mà chấn động!
Ai có thể ngờ được, Cự linh top 30 mà cũng không đỡ được một đao của Sở Hi Thanh bây giờ!
“Vấn đề là hắn vĩnh viễn không biết được!”
Sở Hi Thanh lại lấy một xúc tu Cơ Dương ra gặm.
Hắn vừa sử dụng khá nhiều dương lực, bây giờ phải bổ sung lại.
Sở Hi Thanh vừa nhai răng rắc vừa nói: “Tông sư huynh, làm phiền huynh lái thuyền.”
Hắn đưa mắt nhìn về phương xa: “Còn có người đang chờ ta ở phía trước.”
Tông Tam Bình mỉm cười: “Ngươi bao cả thuyền, ngươi làm chủ! Đúng rồi…”
Hắn lại hiện lên vẻ hâm mỗ: “Luận Võ Thần Cơ và Thiên Cơ Võ Phổ đều bán đặc san rồi. Thiên Cơ các đưa ngươi lên hạng 10 Thiên Bảng, còn cho ngươi một danh hào mới… ‘Thiên Vô Nhị Nhật, Che Cổ Tuyệt Kim’!”
Tông Tam Bình cảm thấy cái danh hào này rất hợp với Sở Hi Thanh, quả thực là danh xứng với thực!
Hắn đoán là có rất nhiều võ tu ở thành Vọng An không phục.
Nhưng mà nhiều nhất là nữa khắc nữa, toàn bộ thành Vọng An và vùng Hà Lạc sẽ phải khiếp sợ và sôi trào.

“Thiên Vô Nhị Nhật, Che Cổ Tuyệt Kim!”
Tại ngoài năm ngàn dặm, Thần Thất Sát đang chắp tay sau lưng, dùng thần thông huyết mạch để liếc nhìn chiếc thuyền kia.
“Nếu chỉ tính riêng nhân tộc Thần Châu, hắn quả thực là xứng với bốn chữ Che Cổ Tuyệt Kim này.”
Chuyển Luân Tinh Quân ở cách đó không xa lại nhíu chặt lông mày: “Bảy đao sáu người, không ngờ sức chiến đấu của người này lại mạnh như vậy.”
Bọn họ rõ ràng là đã đoán sai thực lực của Sở Hi Thanh.
Chuyển Luân Tinh Quân lại thấy vui mừng, mình coi trọng Sở Hi Thanh là không sai.
Nếu như cho người này thêm ít thời gian nữa, chỉ sợ lại có thêm một Huyết Nhai nữa.
Thần Thất Sát cau mày, vẻ mặt buồn bực: “Như này thì hơi rắc rối rồi, phải ba ngày nữa hóa thể của Thần Tịnh Ly mới thức tỉnh.”
Hắn muốn kéo dài thời gian, chính là vì chờ Thần Tịnh Ly đến.
Nếu là hóa thể cấp Siêu Phẩm bình thường, thì Thần Tịnh Ly chỉ cần tiêu hao một đại chủ tế hoặc là một Thần tử là được.
Nhưng mà lần này, Thần Tịnh Ly lại chuẩn bị một hóa thể cấp bậc thần linh hạ vị.
Làm vậy thì có hơi rắc rối, trừ phi là trực tiếp dùng một cánh tay gãy để làm hóa thể giống như hắn.
“Xem ra chúng ta phải ra tay rồi!”
Thần Thất Sát nhìn về phía chiếc thuyền đang gia tốc kia, trong mắt hiện ra một vệt lạnh lẽo: “Chuyển Luân, ngươi nói đúng, thiên phú của người này đuổi sát Táng Thiên! Đúng là phải tru diệt càng sớm càng tốt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận