Bá Võ

Chương 1069: Chứng đạo Vĩnh Hằng

Khi Sở Hi Thanh đứng ở chính giữa đài cao bằng phẳng, hắn phát hiện cây Huyết tùng này đang vang vọng mấy tiếng ‘kèn kẹt’.
Không chỉ từng cành từng cành cây đang chỉ lối cho Sở Hi Thanh, mà thân niệm của Sở Hi Thanh còn bị động kết nối với những bộ rễ cây khổng lồ của Huyết tùng.
Dường như hắn đã trở thành trái tim hoặc là đại não của cây Huyết tùng này.
Những bộ rễ và cành cây kia hóa thành từng cánh tay, có thể di chuyển và hành động theo suy nghĩ của hắn.
Sở Hi Thanh lập tức hiểu ra, ý niệm của Mộc Kiếm Tiên đang đối kháng với Chúc Quang âm, hắn đã không thể chỉ huy thân thể của mình, chỉ có thể mượn Sở Hi Thanh để thi triển Cửu Thiên Thời Luân.
Như vậy, chiêu kiếm pháp này đến cùng là có tác dụng gì?
Sở Hi Thanh ngưng thần liếc mắt nhìn màn sương mù ở bên ngoài, rồi lại nhìn đao trong tay mình.
Hắn bỗng nhiên ngộ ra, không sử dụng điểm huyết nguyên mà vẫn hiểu được điểm cuối cùng và thiếu sót của Cửu Thiên Thời Luân.
Sở Hi Thanh biết một kiếm này dùng để làm gì rồi.
Con ngươi của hắn mở to, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Đây không chỉ là kiếm giúp Mộc Kiếm Tiên thoát thân, mà còn là một kiếm chứng đạo của hắn!
Sở Hi Thanh đã cảm ứng được, nơi cuối cùng của bộ rễ của Mộc Kiếm Tiên, chính là thân thể của Cổ thần Chúc Quang âm.
Những sợi rễ cây kia đều đâm thẳng vào trong máu thịt của Chúc Quang âm.
Cây đại thụ Huyết tùng này, tuy rằng nó bị phong ấn trong bí cảnh, tình trạng đã rất khốn khó, thân cây cũng bị lực lượng của Chúc Quang âm ăn mòn đến thủng trăm ngàn lỗ. Nhưng nó cũng đồng thời hấp thụ lực lượng và máu thịt của Chúc Quang âm trong một thời gian dài, khiến cho vị Cổ thần này bị vây ở nơi sâu xa trong bí cảnh!
Mà máu và lực lượng của Chúc Quang âm, chính là trụ cột để thi triển một thức kiếm pháp này.
Sở Hi Thanh cũng không chần chờ do dự nữa.
Hắn chỉ luyện một thức kiếm mà thôi, nhưng đối với Mộc Kiếm Tiên mà nói, đây lại là việc cực kỳ quan trọng, có thể giúp Mộc Kiếm Tiên nhảy lên cảnh giới cao hơn.
Sở Hi Thanh bắt đầu múa đao ở trên đài cao.
Cái Cửu Thiên Thời Luân này vốn phải dùng chín cánh tay để thi triển, Sở Hi Thanh không có chín cánh tay, dù dùng tốc độ đao cũng không bù đắp được.
May mắn là kiếm pháp này rất chậm, không có yêu cầu về tốc độ, cho nên Sở Hi Thanh có thể cố gắng một phen.
Mà lúc này, toàn bộ cây đại thụ cũng bắt đầu múa theo đao của hắn.
Từng đạo từng đạo kiếm cương hùng vĩ bị kích thích ra khỏi ngọn cây, chúng cuốn về bốn phương tám hướng, chỉ trong khoảnh khắc mà đã cắt chém toàn bộ thời gian và không gian ở chung quanh.
Khí hỗn độn và sương mù ở chung quanh cũng bị cuốn sạch, trong nơi sâu xa của sương mù thì lại truyền ra những tiếng rống chấn động trời xanh.
“Tùng Duyên Niên, ngươi dám!”
Tiếng nói này dùng ngôn ngữ thời thượng cổ, thật ra Sở Hi Thanh nghe không hiểu, nhưng hắn vẫn vô thức hiểu ra.
Đó chính là Chúc Quang âm!
Mộc Kiếm Tiên không có đáp lại, sợi rễ cây của hắn tiếp tục mở rộng, đâm vào nơi sâu xa trong cơ thể Chúc Quang âm.
Sở Hi Thanh cảm ứng được Mộc Kiếm Tiên đã tiến thêm một bước trong việc hấp thu thần lực và máu thịt của Chúc Quang âm, nhưng lực lượng thời gian của Chúc Quang âm cũng đã tiến thêm một bước trong việc ăn mòn thân cây Huyết tùng, khiến cho mục nát, suy vong.
Lúc này, trên đỉnh ngọn cây lại xuất hiện một ngọn lửa màu trắng bạc, tựa như ánh nến.
Ban đầu, Sở Hi Thanh diễn luyện kiếm pháp rất nhanh.
Nhưng khi hắn diễn luyện được một phần ba, thì muốn nhanh cũng không nhanh được.
Hắn giống như đang diễn luyện ở trong vũng bùn, mỗi một động tác đều trì trệ chậm chạp, cần phải phá tan vô số trở ngại.
Còn có từng luồng từng luồng sức mạnh khổng lồ đang cản trở tứ chi của hắn.
Đây không chỉ là lực lượng của Chúc Quang âm, mà còn có lực lượng của một số thần linh ở trên trời đang ra sức ngăn cản.
Bọn họ muốn động tác của hắn biến hình biến dạng, thậm chí là không thể hành động.
Vì vậy, dù chỉ là một cái đánh chém đơn giản, nhưng Sở Hi Thanh phải dùng thời gian hai đến ba hô hấp mới có thể hoàn thành.
May mắn là mấu chốt của kiếm pháp chính là huyền ý được ẩn giấu bên trong, là thiên quy, là đạo luật.
Chỉ cần huyền ý không gãy, kiếm pháp liền không gãy.
Vẻ mặt Sở Hi Thanh nghiêm túc, cố gắng khống chế tứ chi và cơ bắp của mình.
Hắn biết đây chính là thời điểm mấu chốt nhất.
Kẻ nào có thể nhanh hơn một bước, thì kẻ đó sẽ chiến thắng. . .
Vì vậy, chiêu kiếm pháp này không thể có bất kỳ sai lầm nào, nhất định phải hoàn thành nó!
Sở Hi Thanh đã có chút hối hận.
Hối hận bản thân mình bất cẩn, hắn thật ra nên dùng kiếm.
Vo tu không câu nệ ở loại hình binh khí, lấy đao thay kiếm cũng không có gì cả.
Nhưng hôm nay, tại nơi này, chỉ một chút khác biệt nhỏ bé không đáng kể như vậy, lại mang đến cho hắn vô vàn khó khăn.
Theo kiếm pháp tiếp tục, từng mảng từng mảng máu thịt của Sở Hi Thanh đang nổ tung, nát vụn, thậm chí là tan vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận