Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 997 - Nguyên nhân của mấy thứ bẩn thỉu này đều từ thầy mà ra...

Từ Huyền nói đến đây lại lắc đầu: “Ai ngờ thầy thế mà lại phá hủy tượng đá này...”
Hiệu trưởng Trương trợn mắt há hốc mồm.
Ông lắp ba lắp bắp: “Tôi... Tôi không biết chuyện này, vốn chưa từng có ai nói cho tôi biết...”
Từ Huyền cười như không cười nhìn ông: “Thật sự chưa từng có ai nói cho thầy biết à?”
“Chẳng lẽ thầy quên.”
“Trước đó, lúc thầy vừa mới nhậm chức hiệu trưởng.”
“Lẽ nào lúc đó vị hiệu trưởng cũ không nói với thầy?”
Hiệu trưởng Trương sững sờ, lặng lẽ cẩn thận ngẫm lại một chút ký ức của mình. Lúc này, ông mới nhớ tới.
Vị hiệu trưởng chuẩn bị về hưu kia, trước lúc rời chức quả thật có nói với ông. Bức tượng đá trên sân trường có liên quan đến khí vận của trường, tuyệt đối không được động vào!
Đáng tiếc...
Lúc đó, ông vừa nhậm chức thành hiệu trưởng, đầu óc hưng phấn, làm gì nhớ kỹ loại chuyện nhỏ nhặt này nổi. Huống chi, trôi qua nhiều năm như vậy, ông đã sớm quên việc này sạch sành sanh.
Hiệu trưởng Trương không khỏi lộ ra vẻ ảo não, hối hận.
Hiện tại, ông mới hiểu được tại sao vừa rồi Từ Huyền nói rằng trách nhiệm của việc này nằm trên người ông...
“Tại tôi, đúng là đều tại tôi...”
“Nếu sớm biết như vậy, những học sinh kia sẽ không chết...”
Từ Huyền lắc đầu nói: “Không, thầy sai rồi.”
“Tôi nói tại thầy không phải ý này.”
“Qua hai năm nữa, thầy sẽ về hưu nhỉ?”
“Cho dù thầy chưa quên việc này.”
“Chờ thêm hai năm, thời điểm hiệu trưởng mới nhậm chức cũng sẽ không tin loại chuyện này, vẫn sẽ đổi bức tượng đi thôi.”
“Đến lúc đó, chuyện gì nên phát sinh vẫn sẽ phát sinh như thường...”
Hiệu trưởng Trương mờ mịt hỏi: “Vậy ngài nói phải trách tôi, rốt cuộc là thế nào?”
Từ Huyền cười nhạt: “Ai bảo thầy quản lý trường học này quá tốt làm gì.”
“Thầy làm hiệu trưởng mấy chục năm, phát triển trường học vốn không ai biết đến thành ngôi trường nổi tiếng đỉnh cấp vang xa.”
“Trường học vừa có danh tiếng, tài nguyên sẽ ùn ùn kéo đến.”
“Bây giờ, trường học các thầy dư dả tài chính, trang trí sang trọng, xa hoa.”
“So ra, tượng đá kia quá đơn sơ, ít nhiều gì cũng không hợp nhau.”
“Nhìn vào cực kỳ hạ thấp đẳng cấp trường học, đương nhiên phải đổi đi.”
“Nếu không có người hiệu trưởng là thầy.”
“Nguồn tài nguyên của ngôi trường nhỏ bé, tồi tàn này sẽ rất eo hẹp.”
“Tất cả tài nguyên phải sử dụng một cách khôn ngoan, mỗi đồng tiền tiêu đều phải bẻ đôi.”
“Đổi mấy vị hiệu trưởng cũng không lãng phí tiền vào việc vô nghĩa như đổi tượng đá kia đi...”
“Cái gọi là tái ông mất ngựa, sao biết là họa không phải phúc chính là đạo lý này...”
Hiệu trưởng Trương há to miệng nhưng lại phát hiện mình không biết nói gì.
“Bác sĩ Từ, tôi hiểu những gì ngài nói.”
Hiệu trưởng Trương cười khổ.
Quả thật ông cái nồi này gánh hơi bị oan uổng...
Ông lại nhìn về phía Từ Huyền, thở dài: “Bác sĩ Từ, vậy bây giờ mấy thứ bẩn thỉu trong trường kia, vẫn mong ngài ra tay tương trợ.”
“Coi như... nhanh chóng cứu giúp bọn trẻ khác đi.”
Từ Huyền mỉm cười: “Thầy không cần lo lắng chuyện này.”
“Hai đệ tử này của tôi đều có bản lĩnh không tệ.”
“Sau khi hai đứa nhỏ nhập học ở đây, đương nhiên sẽ hỗ trợ.”
“Sau này sẽ không còn xảy ra loại chuyện như vậy nữa đâu.”
Hiệu trưởng Trương nghe xong lập tức xoắn xuýt: “Bác sĩ Từ, đợi sau khi đệ tử ngài tốt nghiệp rồi thì phải làm sao?”
“Có khi nào lại có thứ gì không sạch sẽ chạy đến nữa không...”
Từ Huyền lắc đầu cười: “Bản lĩnh của đệ tử tôi, thầy có thể yên tâm.”
Nghe Từ Huyền nói vậy, hiệu trưởng Trương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì thật sự cảm ơn ngài!”
Từ Huyền mỉm cười: “Thầy không cần khách sáo.”
Nói rồi hắn đứng dậy: “Vậy cứ thế đi, tôi đi trước đây.”
“Ngài gượm đã!”
Hiệu trưởng Trương vội vàng nói: “Bác sĩ Từ, tôi vẫn chưa trả phí tư vấn cho ngài.”
Nói xong, ông lấy một bao thư thật dày ra, kín đáo giao cho Từ Huyền.
Từ Huyền nhìn thoáng qua bao thư, không khỏi lắc đầu cười.
Mấy năm gần đây, trường học thu học phí đều đã dùng mã QR hoặc chuyển khoản ngân hàng. Rất ít khi sử dụng tiền mặt.
Có lẽ bao thư này đã được chuẩn bị từ sớm.
Xem ra, từ lúc vị hiệu trưởng Trương này biết Tử Nam và Tiểu Si đến nhập học đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cầu hắn hỗ trợ...
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng. Từ Huyền nhét Tử Nam và Tiểu Si vào trường. Còn hắn thì nhanh chóng trở lại phòng tư vấn.
Hắn bảo Tống Sở Sở pha một bình trà thần tiên, nhàn nhã thưởng thức.
Không lâu sau lại có khách đến cửa.
“Wow! Vợ ơi, chúng ta thế mà có thể đến được này!”
“Phòng tư vấn tâm lý Thiên Cơ, chính là nơi đây!”
Một cặp nam nữ hơn hai mươi tuổi từ bên ngoài bước vào phòng tư vấn.
Chàng trai có vóc người hơi mũm mĩm, mặc áo sơmi đen có in hình chú bọt biển SpongeBob. Anh vừa đi vừa hưng phấn nhìn khắp xung quanh.
“Quào! Còn có mấy figure này nữa!”
“Lúc anh xem livestream đã sớm muốn sờ thử rồi đấy~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận