Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 744 - Đi thi thôi mà cũng bung sọ được á? (1)

Đúng lúc này, chuông điện thoại của [Nhà Có Thí Sinh Thi Đại Học] đột nhiên vang lên.
Bà ấn nghe, lập tức quay đầu lại.
Cậu học sinh kia cũng quay đầu, thế là nhìn thấy một người đàn ông đeo kính mắt vừa đi tới, vừa cười ha ha vẫy tay với hai mẹ con họ.
Đôi mắt cậu nhất thời sáng lên: “Cha!”
Người đàn ông đeo mắt kính đi tới, cười vui vẻ vuốt đầu con trai: “Con trai thi cho tốt.”
“Chờ hai ngày này con thi xong rồi, chỉ cần thi tốt thì cha sẽ chở con đi ra ngoài tiêu sái một phen.”
Cậu trai mặt mụn tức khắc hưng phấn hẳn lên: “Thật à cha?”
Sắc mặt [Nhà Có Thí Sinh Thi Đại Học] nhất thời tối sầm: “Còn dám đi ra ngoài tiêu sái nữa, có phải anh không biết hôm qua con trai mới bị cảnh sát bắt không thế?”
Cha cậu trai thở dài: “Haizz, chính là biết ngày hôm qua bị bắt cho nên mới phải thỏa mãn tâm nguyện của con trai đó.”
Lúc này, tiếng chuông trong trường thi vang lên. Nhân viên công tác gọi thí sinh tiến vào.
Cậu trai mặt mụn vội vàng nói: “Cha mẹ, con đi thi đây.”
Trước khi đi, cậu còn nhìn thấy cha cậu chớp chớp mắt với cậu nữa.
...
Ở ngoài ngàn dặm, tại một trường thi ở thành phố khác.
[Theo Đuổi Giấc Mơ Thuở Ban Sơ] và con của ông ta cùng tiến vào trong trường thi. Khi đi đến tòa nhà dạy học, hai người bọn họ tách ra ở cạnh cầu thang.
Ánh mắt [Theo Đuổi Giấc Mơ Thuở Ban Sơ] phức tạp: “Con trai, con thi cẩn thận.”
“Nhiều năm qua cha đã biết lỗi rồi.”
Con của ông có chút ngượng ngùng cúi đầu, khẽ dạ một tiếng.
Ngay sau khi [Theo Đuổi Giấc Mơ Thuở Ban Sơ] quay đầu, cậu cũng không nhịn được nữa mở miệng: “Cha.”
“Con cũng biết lỗi rồi...”
Trên hành lang trường thi, hai cha con nhìn nhau mỉm cười.
...
“Thầy ơi, tụi em đi vào đây.”
[Hotboy Điện Hạ Yêu Tui] và mấy bạn học trùng hợp được chia vào cùng một trường thi chào hỏi với chủ nhiệm lớp đứng bên ngoài cổng trường.
Trước khi đi lần cuối cùng, ánh mắt của bọn họ còn có chút u oán.
Chủ nhiệm lớp của họ đẩy kính mắt, gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh.
“Cứ thi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Nếu như thi tốt, thầy sẽ giới thiệu soái ca mỹ nữ hotboy hotgirl vườn trường chân chính cho các em.”
Mấy học sinh của thầy đều xụ mặt.
“Thầy à, đều đến lúc này rồi mà vẫn còn lừa tụi em nữa...”
Chủ nhiệm lớp hừ khẽ: “Lừa cái rắm í!”
“Chắc các em đã quên trước đó thầy làm gì hả.”
“Chút tài nguyên đó thầy vẫn phải có...”
Thầy vừa nói thế, đôi mắt của mấy học sinh lập tức sáng lên. Lập tức vô cùng có động lực...
Ngay cả khi bước vào trường thi thì, bước chân cũng vô cùng có khí thế.
Sau khi tất cả học sinh tiến vào trong trường thi.
Tiếng chuông vang lên lần nữa.
Trong phòng cố vấn. Từ Huyền đi tới ngoài cửa, ánh mắt nhìn xa xa.
Mày hắn nhăn lại, nghiêm mặt suy tư.
Tống Sở Sở hiếu kỳ hỏi: “Ông chủ, anh đang nhìn cái gì thế?”
Từ Huyền giãn mày ra, cười nhạt nói: “Không có gì.”
“Nhìn tiết trời thay đổi mà thôi.”
Nói xong hắn lại trở về phòng cố vấn.
Còn để lại một câu: “Pha cho tôi ấm trà.”
Tống Sở Sở bĩu môi.
Ông chủ lại nói lời cô nghe không hiểu rồi...
Lúc này, Tống Sở Sở đột nhiên nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiềng ồn ào.
Một nam một nữ lôi kéo một nam sinh có dáng vẻ học sinh cấp ba tiến vào từ bên ngoài.
“Bác sĩ Từ, cứu tôi với!”
Hai vợ chồng này phát hiện mình có thể đi vào, sắc mặt cuối cùng cũng thoải mái hơn một ít.
Bọn họ thấy Từ Huyền thì vội vàng mở miệng: “Bác sĩ Từ, cầu cậu mau cứu con của chúng tôi với.”
“Ngày hôm nay con chúng tôi tham gia thi đại học.”
“Nhưng mà ai biết nó mới đi thi môn ngữ văn đầu tiên không bao lâu thì đột nhiên nổi điên!”
“Sau đó bị giáo viên khác mang ra khỏi trường thi mới phát hiện nó biến thành dáng vẻ như bây giờ...”
Bọn họ nói rồi chỉ vào con mình.
Tống Sở Sở cũng tò mò nhìn sang.
Chỉ thấy nam sinh cấp 3 kia, ánh mắt dại ra, sắc mặt đần độn, khóe miệng vẫn còn chảy nước bọt.
Dáng vẻ như là bị Down (đao).
Cha cậu vô cùng đau đớn nói: “Chúng tôi đã đi bệnh viện xem rồi.”
“Các bác sĩ khác đều nói là áp lực tinh thần của thằng bé này quá lớn, cho nên mới đột nhiên phát bệnh tinh thần.”
“Chúng tôi biết cậu là bác sĩ tâm lý tốt nhất.”
“Cho nên mới muốn tới tìm cậu nhìn xem...”
Tống Sở Sở ở bên cạnh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Kỹ xảo nịnh hót tâng bốc của vị này đúng là cao siêu thật đấy, lại dám mặt không đỏ tim không đập nhanh trợn to mắt nói dối như vậy.
Mẹ cậu cũng chắp tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu: “Bác sĩ Từ, làm phiền ngài.”
“Chúng tôi chỉ có một đứa con trai này thôi...”
Từ Huyền cười nhạt: “Không cần phải gấp.”
“Bệnh của con trai anh chị không có vấn đề gì lớn.”
“Rất dễ dàng chữa khỏi.”
Hắn nói rồi vươn một tay ra vỗ nhẹ lên đầu của nam sinh. Trong nháy mắt, trên mặt nam sinh lộ ra vẻ mờ mịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận