Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 469 - Ngay cả phóng viên đều biết chạy đến ‘vặt lông dê’ bác sĩ Từ

"Bác sĩ Từ, anh đừng gạt tôi đó…"
[Cảm Tạ Cha Con] nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau.
Một cô gái hơn ba mươi tuổi xuất hiện trên con đường nhỏ bên ngoài cửa sổ.
Cảm giác đầu tiên mà cô gái này mang đến cho người ta chính là một chữ… gầy.
Hơn nữa còn là loại gầy khỏe, trên dưới toàn thân yểu điệu duyên dáng.
Vừa nhìn là loại người vận động.
Cô gái cũng nhìn thấy anh ta thông qua cửa sổ, còn vẫy tay chào hỏi.
[Cảm Tạ Cha Con] không kìm nén được mà nuốt nước bọt, động tác vẫy tay đáp lại cứng ngắc.
Người này, chính là cô bạn gái Đường Thanh Thanh của anh ta.
Trước đó, lúc anh ta nhìn cô bạn gái này, đều là hạnh phúc.
Vậy mà lúc này, trong lòng anh ta ngày càng sợ, ngày càng hãi.
Cô ta càng tiến lại gần cửa, thì sợ sệt trong lòng anh ta càng lớn.
Ngay lúc đối phương đang muốn mở cửa lấy chìa khá.
Bùm!
Đột nhiên có một tiếng súng vang lên!
Trên người của cô gái ngoài biệt thự xuất hiện một lỗ máu!
Lượng lớn máu tươi tràn ra ngoài.
Quỷ dị là màu máu cũng rất khác thường, đan xen giữa màu vàng và xanh lục.
Lúc này, mười mấy người đàn ông mặc đồng phục tác chiến màu đen vọt ra không biết từ nơi nào.
Bao vây cô gái đó lại.
[Cảm Tạ Cha Con] nhìn đến ngây ngốc.
Đợi đến lúc anh ta phản ứng lại thì bạn gái đã bị đám người đó dùng lưới điện bắt lấy, hôn mê.
Mười mấy người vây ở bên cạnh nghiêm túc bắt cô ta bắt đi.
[Cảm Tạ Cha Con] đang khẩn trương nhìn. Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên.
Anh ta khẩn trương xuống lầu mở cửa.
Một người đàn ông mặc áo gió màu đen đứng ở bên ngoài, chuẩn bị châm điếu thuốc.
Anh ta tiện tay đưa điếu thuốc cho [Cảm Tạ Cha Con].
[Cảm Tạ Cha Con] nuốt một ngụm nước bọt, cuống quít xua tay: "Tôi… tôi không hút thuốc lá."
Người đàn ông mặc áo gió cười với [Cảm Tạ Cha Con]: "Anh đừng sợ, chúng tôi ở bộ phận chuyên xử lý chuyện này."
"Tình hình cụ thể, có lẽ lúc livestream anh cũng đã hỏi bác sĩ Từ, không cần tôi giải thích cho anh nữa đúng không?"
[Cảm Tạ Cha Con] khẩn trương gật đầu: "Biết biết."
Người đàn ông mặc áo gió gật đầu: "Vậy được, chúng tôi đi đây."
"Tình hình cụ thể, sẽ có người của hậu cần giải thích cho anh."
[Cảm Tạ Cha Con] chần chờ một lúc, mới mở miệng hỏi: "Chậc, mấy người có xóa ký ức của tôi như trong phim truyền hình không vậy?"
Người đàn ông mặc áo gió lắc đầu nói: "Thì ra còn có trình tự này à."
"Cục quản lý linh dị chúng tôi có một nhân viên có năng lực đặc thù chuyên phụ trách cái này."
"Hả?"
[Cảm Tạ Cha Con] ngây ra, anh ta chỉ thuận miệng hỏi thăm, không ngờ lại có thật?
Người đàn ông mặc áo gió thở dài: "Chỉ là, tình hình của anh tương đối đặc thù, đã được rất nhiều người biết trong phòng live của bác sĩ Từ."
"Nên không cần thiết phải xóa bỏ."
"Hơn nữa, ngày càng có nhiều chuyện như vậy, ai cũng xóa thì sẽ rất bận đó."
"Bài trí đơn thuần thôi."
"Có lẽ bên trên sẽ bỏ quy định này nhanh thôi."
[Cảm Tạ Cha Con] nghe đến líu lưỡi.
Thì ra bác sĩ Từ cũng có vị trí ở phía bên đó?

Trong phòng tư vấn Thiên Cơ.
Tống Sở Sở cầm điện thoại tiến lại gần: "Ông chủ, anh xem đi!"
"Đã có tin mới về Điền nữ sĩ mà vừa nãy anh kết nối rồi."
"Nói cô ta dính dáng đến bạn trai cũ, còn có nợ tiền, còn có kết quả, viết rất rõ ràng."
"Chậc, ông chủ, chẳng phải người đó vừa mới liên hệ với cô ta à? Sao trên tin tức lại viết đã bị cảnh sát bắt lại rồi?"
"Động tác của bọn họ nhanh như vậy ư?"
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Hiện tại Điền nữ sĩ đó đang đàm phán với người đòi nợ."
"Hai người họ đang đàm phán."
Tống Sở Sở ngây ra: "Vậy tin tức này…"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Phóng viên của tin tức này vừa hay là fans của tôi."
"Lúc đó anh ta đang xem tôi livestream, sau khi tôi vừa nói thì đã nhanh chóng viết bản thảo, đăng tin ra bên ngoài."
Tống Sở Sở lập tức cạn lời.
Khá lắm!
Bây giờ ngay cả phóng viên đều biết chạy đến ‘vặt lông dê’ bác sĩ Từ…
Chỉ có thể nói fans này đúng là hiểu lợi dụng tài nguyên thế nào…
Từ Huyền nói: "Mấy ngày nữa, tôi phải đi xa một chuyến."
"Cô ở lại cửa hàng, nhớ chăm sóc sư phụ của cô thật kỹ."
"Nếu như có khách thì cũng có thể chiêu đãi."
Tống Sở Sở không khỏi chột dạ: "Ông chủ, tôi không học bói… sao tư vấn tâm lý được chứ."
"Nếu bọn họ hỏi tôi, tôi cũng chẳng biết gì cả…"
Từ Huyền mỉm cười: "Đơn giản thôi."
"Cô còn nhớ ban đầu tôi bảo cô xem mấy quyển sách tâm lý học không?"
"Nếu như cảm thấy khách hàng không sao, thì tùy ý giảng giải một lượt, coi như là luyện tay."
"Nếu khách hàng thật sự gặp phiền phức thì cứ bán thuốc cho họ."
"Thật sự không giải quyết được thì hãy gọi điện thoại cho tôi."
Tống Sở Sở ngạc nhiên nói: "Không phải ông chủ, như vậy có thể chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận