Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 654 - Bác sĩ Từ, khai báo giả với cảnh sát là phạm pháp đó, không thể làm vậy đâu… (1)

Nếu thật sự do con trai của [Tôi Là Ông Bác Của Cậu] mà không lấy được tiền, cho dù quan hệ tốt cách mấy, chắc chắn cũng sẽ để lại nút thắt trong lòng họ.
[Tôi Là Ông Bác Của Cậu] thoáng hoang mang lo sợ.
Ông gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng: “Bác sĩ Từ, tôi tin con trai tôi chắc chắn không phải loại người này...”
“Tuy từ nhỏ thằng bé đã học hành không giỏi lắm.”
“Nhưng từ xưa đến nay nó luôn làm tròn bổn phận, làm việc đâu ra đấy, sẽ không lừa gạt cướp bóc, gian manh xảo trá.”
“Hơn nữa, công trình lớn như vậy, có rất nhiều công nhân tới tới lui lui làm việc.”
“Không thể chỉ vì một mình nó mà tạo thành tổn thất lớn đến mức đó đâu?”
Ông bác nói năng có vẻ gấp gáp, thậm chí còn hơi thô lỗ. Nhưng khán giả xem live đều hiểu được.
Trách nhiệm lớn như thế, e rằng phải bồi thường con số cả mấy ngàn vạn. Dù đổi thành ai bị đội cái nồi lớn kiểu này cũng sẽ sợ hãi tột độ.
Từ Huyền lắc đầu: “Bác đừng gấp, tôi nói là do con bác tạo thành.”
“Nhưng không nói đó là trách nhiệm của anh ấy.”
“Ngược lại, anh ấy còn rất oan uổng...”
[Tôi Là Ông Bác Của Cậu] ngơ ngác hé miệng, bị Từ Huyền nói đến hồ đồ.
Từ Huyền nói tiếp: “Ông chủ kia định chạy ra nước ngoài.”
“Hiện tại, hẳn là ông ta đã thu dọn đồ đạc trong nhà, đồng thời mua sẵn vé máy bay chuẩn bị trốn khỏi nước.”
“Tôi đề nghị mọi người nhanh chóng đi tìm ông chủ kia đi.”
“Bắt ông ta lại trước khi ông ta bỏ trốn.”
“Tốt nhất nên báo cảnh sát ngay bây giờ.”
Nhóm dân lao động nhập cư vội vã gọi điện thoại báo cảnh sát dựa theo lời Từ Huyền chỉ dẫn.
Từ Huyền nói thêm: “Phải rồi.”
“Lúc mọi người báo cảnh sát, đừng chỉ nói ông ta quỵt tiền lương.”
“Nói vậy, cảnh sát sẽ không coi trọng.”
“Cứ nói ông ta giết người là được!”
Sau khi cuộc gọi báo cảnh sát được kết nối, người lao động nhập cư đã trình báo dựa theo cách nói của Từ Huyền.
Nhiều khán giả trong phòng live hết sức lo lắng.
Đặc biệt là không ít cảnh sát đang xem livestream. Họ bắt đầu khuyên can.
“Bác sĩ Từ! Tôi biết anh muốn tốt cho bọn họ.”
“Nhưng không thể nói năng lung tung như vậy được! Khai báo giả với cảnh sát là phạm pháp đó!”
“Có khi sẽ hại ngược lại người lao động nhập cư vừa báo cảnh sát.”
“Đúng đó! Tôi cũng thuộc hệ thống cảnh sát đây, không thì tôi nói giúp anh thông qua hệ thống nội bộ nhé?”
Từ Huyền làm như không thấy những lời nhắc nhở trên màn đạn.
Hắn không hề để ý chút nào.
[Tôi Là Ông Bác Của Cậu] sốt ruột hỏi: “Bác sĩ Từ, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc con trai tôi đang ở đâu không?”
Từ Huyền nhàn nhạt nói: “Thật ra, mấy tháng nay con bác luôn bên cạnh bác.”
Sau khi không ít khán giả trong phòng live xem qua Từ Huyền livestream nhiều lần nghe được câu này, bất giác cảm thấy hồi hộp trong lòng.
Nhiều người liên tưởng đến câu nói lúc nãy của Từ Huyền.
Họ thầm nảy ra một suy đoán. Chỉ là suy đoán quá tàn nhẫn.
Không người nào phát màn đạn.
Trong lúc nhất thời, màn hình trở nên trắng trơn hiếm thấy.
[Tôi Là Ông Bác Của Cậu] tức giận hỏi: “Nó ở đâu? Thằng ranh này biết cha nó đang đi tìm nó mà còn trốn tránh mãi thế à?”
Từ Huyền thở dài, nhìn ông bằng ánh mắt ẩn chứa chút ít thương hại: “Bác đừng vội, tôi hỏi bác.”
“Công trình mọi người đang làm hiện giờ là một cây cầu đúng không?”
[Tôi Là Ông Bác Của Cậu] thoáng sửng sốt, sau đó gật đầu: “Đúng, là cầu.”
Từ Huyền: “Con trai bác đang ở bên dưới trụ cầu thứ ba tính từ nam ra bắc.”
Vài người lao động nhập cư đang có mặt ở đó hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
[Tôi Là Ông Bác Của Cậu] mềm nhũn đầu gối, cả người suýt nữa đã tê liệt lảo đảo. Nhờ đồng nghiệp bên cạnh đỡ lại, ông mới không ngã xuống đất.
[Tôi Là Ông Bác Của Cậu] xụi lơ, giọng run rẩy: “Trụ... Trụ cầu?”
“Bác sĩ Từ, con trai tôi... chết rồi?”
Từ Huyền thở dài: “Đúng vậy, thật sự đã chết...”
“Người giết anh ấy chính là ông chủ của mọi người.”
“Nếu không, chỉ vì không trả nổi tiền lương cho mọi người, ông ta cũng chẳng đến mức phải chạy trốn như vậy.”
[Tôi Là Ông Bác Của Cậu] rơi nước mắt đầy mặt: “Thằng súc sinh này!”
“Ông ta là một ông chủ lớn giàu có, con trai tôi liên quan gì đến ông ta, sao lại giết thằng bé chứ!”
Từ Huyền bình tĩnh lắc đầu: “Hai người họ không có chút quan hệ gì.”
“Tôi nói rồi, do con bác quá thành thật nên mới bị giết.”
“Tình huống cụ thể, có lẽ bác đến muộn nên không rõ lắm.”
“Bác hỏi đồng nghiệp của mình một chút, hẳn là bọn họ biết được.”
“Trước khi bác đến, có một khoảng thời gian, công trình không tiến triển thuận lợi, thường xuyên xảy ra vài sự cố nhỏ.”
“Đặc biệt là rõ ràng lúc thăm dò đất đai không hề có vấn đề gì, nhưng có một trụ cầu dù hao công tốn sức cỡ nào vẫn không hạ xuống được.”
Những người lao động nhập cư khác liên tục gật đầu: “Đúng đúng, tôi nhớ đúng là có chuyện như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận