Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 489 - Anh ta... đưa tiền âm phủ cho chúng tôi làm quái gì? (2)

[Siêu Thị Nghị Phẩm] nói: “Đã mở được năm năm rồi.”
Từ Huyền nhàn nhã: “Vậy thời gian gần đây hai người có nghe thấy âm thanh gì kỳ quái vào buổi tối không?”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] nhíu mày suy tư một lát, sau đó mặt mày mờ mịt nói: “Không có á...”
“Có chứ! Sao lại không!”
Chồng cô ấy nói: “Vợ em quên rồi hả, trước đó em có nói với anh có nhiều buổi tối hay nghe tiếng động như người ta đang chơi mạt chược ở sát vách đó.”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] giật mình: “Đúng đúng! Tôi có nghe được tiếng chơi mạt chược, rất ầm ĩ.”
“Nhưng tôi hỏi hàng xóm láng giềng cạnh nhà thì không ai thích chơi mạt chược cả.”
“Sau đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều.”
Từ Huyền mỉm cười: “Không sai.”
“Nơi này từng là quán mạt chược trước khi hai người mua lại và mở siêu thị.”
“Về sau xảy ra hoả hoạn, thiêu cháy quán mạt chược này.”
“Còn thiêu chết ba người.”
Nghe hắn kể chuyện này, bầu không khí trong phòng live lập tức biến đổi.
Vợ chồng hai người cũng hơi tái mặt.
[Siêu Thị Nghị Phẩm] có chút sợ sệt hỏi: “Bác sĩ Từ, này...... chuyện này liên quan gì tới việc chúng tôi nhận được tiền âm phủ thế?”
“Cho dù những người đó đã chết nhưng họ đâu quen biết chúng tôi... đâu nhỉ?”
Từ Huyền mỉm cười: “Chị đừng vội.”
“Tôi hỏi chị, có phải trước đó chồng chị đã cho một người bạn chơi thân từ nhỏ mượn 2 vạn tệ, tới giờ vẫn chưa nhận lại được đúng không?”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] gật đầu lia lịa: “Đúng!”
“Bác sĩ Từ, nghe anh nói đến chuyện này, trong lòng tôi lại thấy khó chịu.”
Sắc mặt cô ấy tương đối khó coi: “Người bạn chơi thân từ nhỏ của anh ấy kia, nói thế nào đây.”
“Nói thẳng ra thì anh ta chính là một kẻ lông bông ất ơ.”
“Hơn ba mươi tuổi, suốt ngày không làm việc đàng hoàng, ngày nào cũng lang thang bên ngoài, thậm chí còn không thèm cưới vợ.”
“Sau đó anh ta tới tìm chồng tôi vay tiền, nói muốn đi làm ăn.”
“Lúc đầu tôi không đồng ý. Nhưng chồng tôi tối ngày cứ nài nỉ ỉ ôi bên tai tôi, nói anh ta là người anh em duy nhất của anh ấy.”
“Cuối cùng tôi thật sự hết cách đành đồng ý cho mượn.”
“Kết quả thì hay rồi, đến giờ anh ta còn chưa chịu trả tiền.”
Chồng cô ấy ngồi cạnh cúi đầu, cảm thấy đôi chút xấu hổ.
“Vợ à, bạn thân của anh không phải loại người quỵt nợ vậy đâu...”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] càm ràm lại không nương tay: “Nếu anh ta không phải loại người này, vậy tại sao một mực không chịu gặp người ta, anh gọi điện cũng không nhận?”
Chồng cô lập tức ngậm miệng.
Từ Huyền lên tiếng: “Vị bệnh hữu này, chồng chị nói không sai.”
“Quả thực người bạn chơi thân từ nhỏ này của anh ấy không phải không muốn trả tiền.”
“Chỉ là hiện giờ anh ta không còn cách nào trả lại nữa.”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] nhíu mày nói: “Cho dù không có tiền thì cũng phải nói ra chứ.”
Từ Huyền lắc đầu nói: “Không nói được.”
“Người bạn chơi thân từ nhỏ này đã chết rồi.”
“Tôi có thể nói thẳng cho hai người biết.”
“Tiền âm phủ mà hai người nhận được chính anh bạn thuở nhỏ này “trả lại” cho hai người.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live lập tức kinh ngạc.
Bọn họ không nghĩ tới kịch bản này.
Vợ chồng hai người cũng là ngây ngẩn.
Có điều hai vợ chồng họ đều xem livestream của Từ Huyền từ lâu rồi, rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
[Siêu Thị Nghị Phẩm] có chút tức giận nói: “Không phải, vậy anh ta... khi không anh ta đưa tiền âm phủ làm gì chứ.”
“Này không phải hù dọa người ta à?”
Từ Huyền thở dài: “Lúc đầu anh ta cũng không nghĩ tới chuyện này.”
“Nhưng không phải ban nãy tôi nói rồi đấy thôi, ai bảo chồng chị bị chị quản chặt quá làm chi.”
“Bản thân anh bạn chơi thân từ nhỏ của chồng chị có cha mẹ mất sớm, cũng không có người thân nào.”
“Thế nên thật ra lúc anh ta vừa mới qua đời trước đó cũng không có vướng bận gì.”
“Chuyện duy nhất anh ta nhớ kỹ chính là thiếu chồng chị 2 vạn chưa trả.”
“Anh ta cũng biết chồng chị không có địa vị gì trong nhà.”
“Nếu không trả số tiền này lại cho hai người, chỉ sợ chồng chị sẽ bị chị lải nhải cả đời.”
“Nhưng mà anh ta đã chết rồi, lúc còn sống cũng chẳng có di sản gì, đừng nói chi tới di chúc.”
“Cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể báo mộng cho chồng chị.”
Từ Huyền nói đến đây thì nhìn về phía chồng của [Siêu Thị Nghị Phẩm].
“Anh còn nhớ vài tháng trước anh mơ thấy bạn thuở nhỏ của anh nói với anh rằng.”
“Trong thùng rác ở một con đường nào đó có một cái túi màu đen, bên trong có hai thỏi vàng không?”
Chồng của [Siêu Thị Nghị Phẩm] chần chờ gật đầu: “Hình như đúng là có chuyện này.”
“Lúc đó, liên tục hai đêm tôi đều mơ thấy vậy.”
“Tôi còn cảm thấy rất kỳ quái.”
“Vốn đang định đi xem một chút.”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] nghe được hai chữ thỏi vàng, rõ ràng cũng nhận ra được điều gì đó.
Cô ấy túm lấy chồng mình, trừng to mắt: “Vậy sao lúc đó anh không đi lấy hả!”
Chồng cô ấy vô tội nói: “Vợ, em không nhớ à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận