Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 306 - Cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi mà còn bị trưởng bối dạy bảo? (1)

“Ta ngược lại đúng là muốn nhìn xem việc tư vấn tâm lý của cậu hữu dụng, hay là mấy món đồ của bọn ta – xuất phát từ thế hệ trước của cậu hữu dụng hơn.”
“Nếu cậu thắng, ta lập tức đi ngay, còn nhận lỗi với cậu.”
“Nếu cậu thua, ta cũng không bảo cậu làm gì.”
“Chỉ cần cậu gỡ bảng hiệu tư vấn tâm lý này xuống! Đổi về tấm biển ban đầu.”
“Từ nay về sau, cậu ngoan ngoãn truyền thừa tâm huyết của sư phụ cậu tiếp.”
Lão là đại sư đoán mệnh suốt mấy chục năm nay, kỹ năng diễn xuất đã sớm luyện đến trình độ thành thục.
Tuy hành vi có chút cứng nhắc, nhưng bề ngoài vẫn không nhìn ra chút sơ hở nào. Thật sự có không ít khán giả đang xem livestream bị dáng vẻ giả đò của lão hù dọa.
“Sở Sở ơi, ông lão này thật sự tới để kiếm chuyện á hả? Sao tôi cảm thấy dù lão có hơi lo chuyện bao đồng một tí, nhưng cũng là người không tệ lắm nhỉ?”
“Bác sĩ Từ, có phải giữa hai bên có hiểu lầm gì đó không, có cần ngồi xuống tâm sự nhỏ to với nhau xíu không?”
“Còn tâm sự cái rắm á! Rõ rành rành là người ta kéo tới gây sự mà? Mấy người có bị ngu không mà còn không nhìn ra được thế?”
“Đồng ý với lầu trên! Trông lão già này quá giả tạo!”
Lúc bấy giờ, Ngô Hư Tử đang gắt gao nhìn chằm chằm Từ Huyền.
Ban đầu, kịch bản bọn họ chuẩn bị sẵn không phải như vậy.
Vốn phải là lão tiến hành cuộc giao lưu thân thiết giữa trưởng bối và vãn bối một phen trước sự chứng kiến của vô số khán giả xem live. Sau đó Ngô Hư Tử lại lấy danh nghĩa “chỉ điểm” con đường tu hành cho Từ Huyền mà đưa ra chuyện này.
Dù sao với thân phận này của họ.
Thiết lập nhân cách, tính cách gì đó đúng là có một ít tác dụng. Nhưng đến cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực chân chính!
Trên mặt Từ Huyền lộ ra nét cười như không cười: “Ông muốn so thế nào?”
Trong lòng Ngô Hư Tử nhất thời vui mừng.
Nhưng ngoài mặt lão bình tĩnh nói: “Chúng ta chọn người qua đường bất kỳ ở xung quanh.”
“Xem ai tính chuẩn, có thể nói rõ ràng chính xác thông tin của họ, thế nào?”
Từ Huyền mỉm cười: “Có thể thì có thể, chẳng qua đầu tiên tôi phải nói trước.”
“Tôi không đoán mệnh, mà sẽ chỉ xem bệnh.”
Ngô Hư Tử khoát tay chặn lại: “Không quan trọng, cậu dùng cách gì đều được.”
Chỉ cần Từ Huyền thua dưới tay lão, có nói gì cũng vô dụng.
Khán giả xem live trong phòng live đều dở khóc dở cười. Đã đến nước này rồi.
Bọn họ muốn gấp giúp Từ Huyền còn không được. Thế mà bây giờ bác sĩ Từ còn bày đặt giả bác sĩ làm gì nữa không biết.
Lúc này, Tống Sở Sở khẽ níu áo Từ Huyền.
Mặt mày cô căng thẳng, ghé sát vào tai hắn lặng lẽ nói: “Ông chủ, tôi thấy có gì đó sai sai á!”
“Tôi thấy có rất nhiều người qua đường xung quanh đều là người do lão già này dẫn đến!”
“Nếu không phải lão thuê người tới diễn trò thì chính là gặp quỷ!”
“Hay là chúng ta đừng nên so thì hơn.”
Từ Huyền cười khẽ, lắc đầu nói: “Không sao.”
Ngô Hư Tử ho khan: “Tiểu Từ sư phụ, cậu là tiểu bối nên ta để cậu chọn trước, thế nào?”
Từ Huyền duỗi ngón tay ra, chỉ vào Ngô Hư Tử, mỉm cười nói: “Vậy thì tôi chọn ông, có thể chứ?”
Lúc này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Thao tác gì đây? Ngô Hư Tử sững sờ.
“Từ Huyền, cậu có ý gì?”
Từ Huyền nhoẻn miệng cười: “Chính là ý trên mặt chữ, không thể chọn ông à?”
Ngô Hư Tử và đệ tử ông dẫn tới đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Bỗng một ý nghĩ toát ra trong đầu.
Lẽ nào Từ Huyền đã hoảng sợ trong lòng nên mới dùng loại biện pháp này ám chỉ bản thân nhận thua?
Dù sao thì bất kể Từ Huyền có nói gì chăng nữa. Chỉ cần Ngô Hư Tử không thừa nhận, há chẳng phải là thua chắc rồi ư?
Vốn dĩ lão đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Trong số những người đến vây xem xung quanh, gần như tới bảy tám phần đều là người lão mời đến diễn trò! Đáng tiếc, Từ Huyền lại không đi theo kịch bản!
Những người được mời diễn này đều như không...
Vô số khán giả xem live trong phòng live cũng ngơ ngác hết cả.
“Không phải, tôi xem không hiểu, bác sĩ Từ đang dùng thao tác gì thế?”
“Bác sĩ Từ, tôi thấy lão già này có chút thực lực, hay là đợt này chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa...”
Ngô Hư Tử nheo mắt lại: “Được, nếu cậu muốn chọn lão phu thì dĩ nhiên là có thể.”
“Ngược lại ta còn muốn nghe xem cậu có thể nói ra cái gì.”
Từ Huyền cũng nhìn lão rồi mỉm cười nói: “Điều tôi nói rất đơn giản, ông có bệnh trầm cảm.”
Hắn vừa thốt ra câu kia.
Vô số khán giả xem live trong phòng live khóc không được cười cũng chẳng xong. Tuyệt diệu, bệnh trầm cảm kinh điển lại tới nữa.
Ngô Hư Tử cũng từng xem qua livestream của Từ Huyền, hiểu được hắn nói bệnh trầm cảm là có ý gì…
Lão cười giễu: “Được, vậy cậu nói một chút coi tại sao lão phu lại trầm cảm.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Nguyên nhân rất đơn giản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận