Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 633 - Xem livestream lâu vậy rồi, lần đầu tiên cảm thấy lời bác sĩ Từ nói có vấn đề (1)

Vô số khán giả trong phòng live ngơ ngác.
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] triệt để trợn tròn mắt: “Bác sĩ Từ, anh có thể lặp lại lần nữa không?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng, cha cô vốn không bị bệnh.”
“Cho dù cô cho ông ta dùng loại thuốc này, trước kia như thế nào thì sau này vẫn thế nấy thôi.”
“Không hề thay đổi gì đâu.”
Thân thể không khỏe nhưng lại không phải bị bệnh...
Quan trọng nhất là đang trong phòng live của bác sĩ Từ...
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng âm thầm toát ra suy nghĩ quen thuộc.
“Cái đệch, không lẽ cha của bệnh hữu gặp trúng hồn ma gì đó rồi?”
“Do đó, không phải thuốc vô dụng, mà là phải đổi thành loại thuốc khác?”
“Lẽ nào tiền trị bệnh suốt nhiều năm như thế đều lãng phí hết à?”
Sắc mặt [Tú Hoa Không Sợ Khổ] tái nhợt như tờ giấy trắng: “Bác sĩ Từ, cha tôi... sẽ không thật sự giống như lời bệnh hữu khác nói.”
“Là bị hồn ma bám lên người đấy chứ?”
Từ Huyền lập tức cạn lời: “Hồn ma?”
“Cô nghĩ gì thế?”
“Ý của tôi là cha cô vốn không có bệnh gì hết.”
“Thân thể khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề nào.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] sửng sốt. Lúc này, cô lắc đầu nói: “Không thể nào!”
“Mấy năm nay, cha tôi thường xuyên bệnh liệt giường.”
“Hơn nữa, mẹ tôi có dẫn ông đi khám ở bệnh viện, chắc là sẽ không khám sai đâu nhỉ?”
Từ Huyền bình thản nói: “Những năm qua, ngoại trừ lúc ăn tết, hẳn là cô không trở về lần nào hết đúng không?”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] chần chờ một chút rồi gật đầu, nói: “Đúng vậy, quả thật công việc của tôi quá mức bận rộn.”
“Mẹ tôi nói với tôi rằng không cần phải chạy về, vất vả lắm.”
Từ Huyền gật đầu: “Thế thì đúng rồi.”
“Chẳng phải cô có điện thoại dự phòng à, bây giờ cô lập tức mở app Chopsticks Life* lên và tìm ID là [Lão Lưu] đi.”
*app có thể livestream và đặt đồ ăn của người Philipine gốc Hoa
Lúc này, [Tú Hoa Không Sợ Khổ] lấy điện thoại dự phòng ra.
Cô tìm được người đó trong Chopsticks Life theo chỉ dẫn của Từ Huyền. Đó là người có độ nổi tiếng không lớn không nhỏ trên mạng, đi theo phong cách nông thôn.
Có mấy ngàn fans.
Hơn nữa, hiện giờ còn đang livestream và thu hút một nhóm ông già bà lão vây xem.
Cô nhíu mày nói, “Bác sĩ Từ, hình như người này trông quen lắm...”
Từ Huyền cười nhạt: “Đương nhiên cô nhìn quen rồi.”
“Anh ta chính là hàng xóm nhà cô đấy.”
“Cô xem kỹ những người đang ở phía sau làm bối cảnh của anh ta đi.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] lại nhíu mày nhìn lần nữa, sau đó nét mặt thay đổi xoành xoạch: “Sao cha tôi cũng đang xem kìa?”
“Có cả mẹ tôi nữa...”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] tức khắc trở nên khó coi. Lúc này đây, nếu cô còn chưa hiểu rõ thì chẳng khác gì đứa ngu.
“Bác sĩ Từ, cha tôi... cả mẹ tôi nữa, sao hai người họ lại gạt tôi?”
“Dáng vẻ bệnh tật của ông mỗi lần tôi về quê ăn tết và lúc gọi video với tôi đều là giả bộ ư?”
Từ Huyền cười nhạt: “Chuyện này có gì khó hiểu đâu?”
“Đương nhiên là... vì tiền.”
“Ông ta không giả bệnh thì sao cô có thể tình nguyện đưa tiền lương mỗi tháng cho ông ta được?”
Vô số khán giả trong phòng live nghe đến choáng váng.
“Đờ mờ! Này cũng điên quá thể rồi đó?”
“Tôi lớn vậy rồi, lần đầu tiên nghe thấy còn có loại cha mẹ vậy luôn? Mịa nó chứ, không hợp lẽ thường...”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] mặt mày mê mang: “Bác sĩ Từ, tôi không hiểu.”
“Cha mẹ tôi đâu phải loại người thích xài tiền bậy bạ, họ tiết kiệm cả đời, cũng không có thói quen xấu gì.”
“Với lại, bình thường họ muốn mua thứ gì, tôi đều chủ động mua cho họ mà, lâu nay đều không nghe họ nói gì hết.”
“Hai người họ cần nhiều tiền như vậy làm gì? Còn cố ý gạt tôi nữa?”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Cô còn nhớ thời điểm anh họ cô kết hôn mấy năm trước chứ?”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] sững sờ, gật đầu đáp: “Tôi nhớ rõ.”
“Lúc đó tôi còn rất buồn bực.”
“Chú hai của tôi ở nhà làm nông, không kiếm được nhiều tiền.”
“Anh họ làm bảo vệ cho khu dân cư, tiền lương nhiều nhất hơn 3000.”
“Lúc anh ấy kết hôn còn mua hẳn căn nhà khoảng trăm vạn.”
“Lúc đó, tôi còn thầm ghen tị, nếu có thể có nhiều tiền như vậy thì tốt rồi.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Cô không cần ghen tị đâu, căn nhà đó là dùng tiền của cô mua đấy.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] lập tức ngáo ngơ: “Cái gì?”
Từ Huyền bình thản nói: “Phần lớn tiền đặt cọc mua nhà tân hôn của anh ta chính là do cha mẹ cô cho.”
“Phần còn lại nhờ bà con dòng họ góp vào.”
“Hơn nữa, sau khi cô chuyển tiền lương mỗi tháng cho cha cô, cha cô đều sẽ dùng khoản tiền đó trả khoản thế chấp hàng tháng... và cả khoản vay trả trước.”
“Cha mẹ cô cũng biết nếu bọn họ nói với cô chuyện này, chắc chắn cô sẽ không đồng ý.”
“Thế nên chỉ có thể dùng biện pháp giả bệnh này để giấu giếm cô...”
Bầu không khí trong phòng live lập tức bùng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận