Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 746 - Bác sĩ Từ, anh hố fan nhà mình như vậy đó hả? (1)

Cả nhà kia đều đột ngột thay đổi sắc mặt.
Nam sinh cũng luống cuống, theo bản năng phủ nhận: “Em không có gian lận!”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Không á?”
“Vậy em vén ống tay áo em lên coi.”
Câu nói đó tức khắc làm đồng tử của cậu co rụt lại, ngậm miệng không nói gì nữa.
Cha nam sinh túm chặt lấy cánh tay của con mình và vén tay áo lên nhìn xem, nhất thời giận không chỗ phát tiết. Trên đấy viết rậm rạp chằng chịt toàn là chữ!
“Thằng nhãi chết tiệt này! Mày đúng là dám quay cóp thật à!”
“Khó trách trời nóng thế này mà mấy ngày nay bảo mày tắm mày lại không đi tắm, thì ra là có ý đồ xấu đó!”
“Thi không tốt thì thi không tốt, có lần nào mày thi không tốt mà tụi tao lại trách mày không hả!”
“Thế mà làm ra loại tà môn ma đạo này nữa chứ!”
“Để xem tao có đánh chết mày không!”
Lúc này, Từ Huyền khẽ ho khan.
Cha nam sinh tức khắc giật mình, vội vã dừng lại.
Anh trợn mắt liếc nhìn con trai mình đầy hung tợn, ý tứ trong đó rất rõ ràng -- bên ngoài không thể ra tay, về nhà rồi tao dạy dỗ thằng ranh mày sau!
Mẹ của nam sinh chần chờ nói: “Bác sĩ Từ, tôi có một nghi vấn.”
“Hai lần thi đại học trước đó chúng tôi không có đi miếu Phu tử tế bái.”
“Nhưng hai lần đó thằng bé này đều xảy ra chuyện mà...”
Từ Huyền mang trên mặt nụ cười kỳ lạ: “Điều đó anh chị phải hỏi con trai của mình rồi...”
“Hỏi xem thành tích cuộc thi trong suốt mấy năm cấp 3 của cậu là như thế nào...”
Hai cha mẹ này cũng không phải là người ngu ngốc, vừa nghe Từ Huyền nói thế thì hiểu ngay tắp lự.
Bọn họ nhất thời nổi trận lôi đình: “Bác sĩ Từ, trước đây thằng nhãi này vẫn luôn lấy thành tích gian dối để lừa chúng tôi?”
Từ Huyền gật đầu: “Dù sao hậu quả của hai kỳ thi đại học trước đó tương đối nghiêm trọng nên cậu không dám gian lận quay cóp.”
“Cậu biết số điểm mình thi được thực sự quá bất hợp lý.”
“Nên chỉ có thể mượn cớ lừa dối anh chị.”
“Dứt khoát nói với anh chị là thi được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
“Đáng tiếc hai anh chị bị thành tích ngày thường của con trai mình lừa dối, hai lần đều cảm giác không cam lòng.”
“Cứ muốn để cậu đi thi lần thứ ba...”
“Vì vậy lúc này cậu ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng.”
“Tôi chỉ có thể nói, may mà vừa mới bắt đầu thi đã phát bệnh.”
“Chứ đợi thêm một khoảng thời gian nữa, việc cậu ấy quay cóp sẽ bị giám thị phát hiện.”
“Đến lúc đó, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng...”
Hai vợ chồng đều hung tợn nhìn chằm chằm vào con trai. Từ Huyền mỉm cười, không nói gì.
Cha nam sinh thở phì phò quét mã trả tiền.
“Bác sĩ Từ, cảm ơn cậu nhiều.”
“Xem ra đứa con này của tôi đúng là bị ‘bệnh không nhẹ’.”
“Giờ quay về, tôi phải giúp nó chữa trị cho tốt mới được.”
Câu nói cuối cùng, anh ta gần như đã nghiến răng nghiến lợi, gằn ra từng chữ một.
Nam sinh sợ đến sắc mặt trắng bệch, khổ sở nói: “Bác sĩ Từ, em cũng là fan của anh mà.”
“Sao anh lại hố cả fan nhà mình thế...”
“Giúp em nói mấy câu đi mà, em xin anh đó...”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu với cậu.
Sau đó mở miệng nói: “Trên nguyên tắc, tôi phản đối phụ huynh sử dụng đòn roi với con em nhà mình.”
“Dù sao thì chỉ cần không khống chế được chừng mực sẽ rất dễ tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể đứa trẻ."
Nam sinh nghe thấy Từ Huyền nói như vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cậu len lén liếc nhìn cha mẹ mình, quả nhiên đã thấy trên mặt bọn họ như viết rõ cảm xúc “hết cách” và “nghẹn khuất”.
Cha nam sinh vô cùng bất đắc dĩ: “Bác sĩ Từ, được rồi, tôi nghe lời cậu.”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Không, ý của tôi là...”
“Phòng cố vấn của tôi có phương thuốc để trị điều cái này.”
“Hiệu quả cực kỳ tốt.”
“Anh chị có muốn mua một phần về dùng thử không?”
Ánh mắt cha nam sinh lập tức tỏa sáng, anh cắn răng gật đầu: “Muốn! Đương nhiên là muốn! Bác sĩ Từ cho tôi một phần đi!”
Nam sinh chợt thấy sống lưng lành lạnh, vô cùng sợ hãi!
Cậu muốn hắn nói chuyện giúp mình nhưng không phải là giúp theo cách này! Con mẹ nó, đây là giúp cậu hay là hãm hại cậu thế...
Lúc người một nhà đó rời đi.
Ánh mắt nam sinh nhìn Từ Huyền vẫn còn u oán không gì sánh được.
Sau khi người một nhà kia đi hẳn, Từ Huyền lắc đầu bật cười.
Thật ra thì lời hắn nói vừa nãy còn chưa phải là toàn bộ. Thật ra đứa nhỏ kia gặp chuyện không may, hắn cũng có một phần trách nhiệm.
Nếu như không phải Từ Huyền đã đánh vỡ gông xiềng thiên đạo mấy lần.
Khiến một bộ phận quy tắc thiên địa lặng lẽ sống lại thì sẽ không có sự cố lần này xảy ra...
Không sai.
Thứ trừng phạt nam sinh lúc này đương nhiên không thể nào là bản tôn của vị được cung phụng ở trong miếu Phu tử rồi. Mà đó là quy tắc thiên địa tụ hợp hình thành tín niệm và tâm tình của chúng sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận