Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 939 - A đù! Lại gặp người tàn nhẫn hơn rồi! (1)

"Chủ yếu là bởi vì đợt đó bọn họ làm việc quá bận, không có thời gian mang cơm cho tôi ăn."
"Vì vậy mỗi lần tôi đến đến tiệm của bọn họ ăn."
"Sau đó dần dần, khách cũng ít đi."
"Cha mẹ tôi vẫn không biết là có chuyện gì."
"Sau đó bọn họ biết được nguyên nhân là do tôi từ trong miệng của một vị khách quen."
[Ngồi Ăn Chờ Chết] nhún vai nói: "Các người nhìn kiểu tóc của tôi cũng có thể nhìn ra, khá… khá tùy ý."
"Sau khi mấy khách hàng khác biết tôi là con trai của ông chủ, đều khá lo lắng thẩm mỹ và tay nghề của cha mẹ tôi..."
Rất nhiều khán giả trong phòng live đang uống nước, suýt chút nữa thì phun nước ra ngoài!
Bọn họ lần nữa nhìn thoáng qua đầu tóc dài đầy dầu của [Ngồi Ăn Chờ Chết], toàn bộ đều khiếp sợ!
"Đỉnh lắm! Lúc cha mẹ anh mở tiệm cắt tóc, lẽ nào không cắt tóc cho anh?"
"Anh tuyệt đối đừng nói với tôi là anh lười cắt nghe..."
"Không hợp thói thường quá đi!"
[Ngồi Ăn Chờ Chết] sáng mắt lên: "Vẫn là các người hiểu tôi!"
"Mỗi lần cắt tóc đều phải ngồi hai mươi phút đến nửa tiếng."
"Không được động đậy, không thể chơi điện thoại."
"Khiến tôi rất sụp đổ."
"Mỗi lần đến thời gian đó, tôi đều đứng ngồi không yên..."
"Cho nên tôi dứt khoát lười đi cắt."
Đông đảo khán giả xem live đều là hết chỗ nói nổi. Bọn họ xem như đã hiểu.
Người này chính là điển hình hệ thống thần kinh đại não đã bị trò chơi và mấy video ngắn kích thích mạnh làm hỏng rồi. Không còn năng lực tập trung nữa.
Bắt buộc phải thử nghiệm sự kích thích của Dopamine, nếu không thì toàn thân khó chịu!
Còn công việc khiến anh ta chuyên tâm làm thời gian dài tuyệt đối là điều không thể! Nói cách khác, đã hoàn toàn bị xã hội này loại bỏ!
Đông đảo khán giả xem live đều thở dài.
Vốn bọn họ nghe ai đó mắng người nào đó là phế vật đều cảm giác như bản thân bị công kích, là lời nói gây tổn thương.
Cho đến khi gặp được bệnh hữu này, mới phát hiện trên thế giới này thật sự có người có thể phế đến mức độ này. Dùng hai chữ này để hình dung không chút sai trái nào cả…
Cha mẹ của bệnh hữu cũng đủ đau buồn đó. Vậy mà lại sinh ra đứa con trai xui xẻo như vậy.
Có đứa con trai như vậy, trong nhà giàu lên được mới lạ...
[Ngồi Ăn Chờ Chết] bĩu môi nói: "Là hai người họ làm ăn không được."
"Nếu thật sự giỏi giang, làm ăn lớn, thì chút buff tôi đây có tính là gì?"
Từ Huyền thản nhiên lắc đầu: "Anh nhầm rồi."
"Năng lực của cha mẹ anh không kém, hơn nữa có thể chịu cực."
"Tài vận của hai người họ cũng không tồi."
"Đáng tiếc... chỉ cần có anh, cho dù cha mẹ anh gây dựng sự nghiệp bao nhiêu lần đều sẽ thất bại."
[Ngồi Ăn Chờ Chết] ngạc nhiên nói: "Không đến mức đó chứ... tôi làm gì ảnh hưởng lớn như vậy?"
Từ Huyền gật đầu nói: "Lớn như vậy đó."
"Tôi có thể trực tiếp nói cho anh biết, cho dù cha mẹ anh đi mở trạm bưu kiện. Cũng sẽ bị anh làm hỏng..."
"Nguyên nhân căn bản là…"
"Mệnh cách của anh xung đột với mệnh cách của cha mẹ anh."
[Ngồi Ăn Chờ Chết] ngây ra: "Bác sĩ Từ, ý của anh là... cha mẹ tôi bị tôi khắc à?"
Từ Huyền gật đầu: "Anh hiểu như vậy cũng được."
"Cũng gần giống với ý đó."
"Nhưng trong nhà anh cũng xem là khá may mắn."
"Đổi lại là người thường, có thể là mấy năm qua cha mẹ đã sớm qua đời rồi."
"Kiểu người như anh cũng rất may, chỉ khắc tài vận của cha mẹ!"
"Về phương diện khác thì lại bình an vô sự."
Đám khán giả trong phòng live nghe xong đều ngây ra.
Bọn họ đều là người Long quốc, tất nhiên từ nhỏ đã nghe qua cách nói này. Nhưng trong hiện thực thì lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
[Ngồi Ăn Chờ Chết] không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức suy sụp.
"Bác sĩ Từ, vậy theo như anh nói."
"Lẽ nào cuộc đời này của tôi đã định trước là không thể trải nghiệm cảm giác của người có tiền à..."
Từ Huyền ung dung nói: "Cũng không phải là hoàn toàn không được."
"Có hai cách."
"Cách thứ nhất, không có tác dụng phụ."
"Cách thứ hai, tác dụng phụ khá lớn."
[Ngồi Ăn Chờ Chết] vội vàng nói: "Bác sĩ Từ, tôi chọn cách thứ nhất!"
Từ Huyền cười nhạt: "Anh đừng vội, hãy nghe tôi nói hết hẵng chọn."
"Cách thứ nhất."
"Chỗ tôi có thuốc làm tăng tài vận."
"Sau khi anh mua về, ra ngoài làm chút chuyện cũng dễ dàng kiếm được tiền."
[Ngồi Ăn Chờ Chết] vừa nghe vậy thì đắn đo nói: "Cái đó, bác sĩ Từ."
"Tôi tặng thuốc này cho cha mẹ tôi được không?"
Từ Huyền lắc đầu: "Không được."
"Mệnh cách của cha mẹ anh đã bị anh áp chế, hiệu quả không lớn."
"Chỉ có thể là bản thân anh dùng thôi."
[Ngồi Ăn Chờ Chết] rối rắm một lúc, rồi do dự nói: "Tôi có thể nghe cách thứ hai không?"
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều cạn lời.
Người này cũng phế quá rồi...
Từ Huyền ung dung nói: "Cách thứ hai cũng rất đơn giản."

"Thứ như mệnh cách tương khắc cũng là đối lập nhau."
"Mệnh cách của anh càng vượng thì càng khắc cha mẹ anh mạnh hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận