Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 928 - Công đức vô lượng trong tương lai! (2)

[Buôn bán cơ duyên? Hay đó là âm mưu vơ vét của cải?]
Tiêu đề tin tức cuối cùng của [Tin Hot Hôm Nay] bị vô số dân mạng mắng cho máu chó đầy đầu.
“Biên tập viên của [Tin Hot Hôm Nay] bị xàm xí hả? Không biết viết tin tức thì đừng có bày đặt viết! ChatGPT còn mạnh hơn mấy người! [Ngoáy mũi.jpg]”
“Có bị ngu không đấy? Bác sĩ Từ muốn kiếm tiền còn phải dùng đến loại thủ đoạn này chắc?”
“Tôi đây còn thật sự mong bác sĩ Từ tham một chút nữa kìa. Tôi vừa quyên góp hết 20 vạn trong thẻ ngân hàng, nhưng trên đó chỉ bảo với tôi rằng không đủ hàng, trả lại cho tôi 19 vạn 9999.23. Tổng cộng góp không đến 1 tệ, mấy người nói xem vậy có gọi là vơ vét của cải không? [Khóc một dòng sông.jpg]”
“Đề nghị ông chủ cho biên tập viên này phắn ngay và luôn đi nhá... Coi chừng có ngày gây họa cho công ty đó [Đầu chó.jpg]”
“Tôi não tàn không sao giải thích nổi...”
...
Lúc này, một người quen đi đến phòng tư vấn.
“Bác sĩ Từ, đã lâu không gặp, ha ha.”
Cảnh sát Vương cười ha hả bước vào phòng tư vấn.
Từ khi Từ Huyền giao nhiệm vụ chế “Doraemon” cho Tống Sở Sở. Mỗi lần cục cảnh sát không đủ hàng, cô sẽ giao thẳng cho chuyển phát nhanh trong cùng thành phố gửi qua cho họ. Vì thế mà vị cảnh sát Vương này đã rất lâu không đến phòng tư vấn.
Cảnh sát Vương: “Bác sĩ Từ, lần này tôi đến để hỏi ngài hai chuyện.”
“Ngừng!”
Từ Huyền cắt ngang lời anh ấy. Hắn cười như không cười nói: “Chuyện thứ nhất, anh không cần phải nói ra đâu.”
“Ặc...”
Cảnh sát Vương không khỏi hơi xấu hổ: “Được rồi, vậy tôi không nói.”
Trước khi anh ấy đến tìm Từ Huyền, cục trưởng của họ đã bảo cảnh sát Vương nhất định phải hỏi thăm Từ Huyền:
Xem có thể lấy danh nghĩa cục bọn họ quyên tặng một khoản tiền cho Từ Huyền hay không...
Lúc đầu, cảnh sát Vương thật sự cảm thấy rất ngại. Nhưng các vị lãnh đạo của cục bọn họ thay phiên nhau kéo tay anh ấy kể khổ. Họ nói rằng kinh phí trong cục năm nay không đủ dùng.
Cảnh sát Vương còn có thể làm gì được đây?
Để bảo vệ sự an toàn tính mạnh và tài sản cho quần chúng nhân dân, anh ấy chỉ có thể mặt dày mày dạn đến đây.
Kết quả lại bị Từ Huyền từ chối thẳng thừng như thế...
Từ Huyền cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Không phải hắn không muốn nể mặt.
Nếu như có thể, hắn cũng muốn những cảnh sát của Lục Phiến Môn gánh vác một phần nhân quả và công đức. Nhưng thứ như công đức chỉ có một người có.
Chưa từng nghe nói có tổ chức cơ cấu nào có được công đức… Đây không phải là đùa à...
Cảnh sát Vương cũng cười ha ha, cho qua chuyện này.
"Bác sĩ Từ, vậy chúng ta đến nói chuyện thứ hai đi."
Anh ấy nói đến đây, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.
"Là như thế này, khoảng thời gian gần đây, trong cục chúng tôi gặp phải một chuyện kỳ lạ."
Cảnh sát Vương do dự một lúc, rồi mở miệng nói: "Bác sĩ Từ, hình như đồng nghiệp trong cục chúng tôi bị trả thù..."
"Gần đây, xung quanh cục cảnh sát có mấy đồng nghiệp đi ca đêm đều cảm giác như gặp phải... gặp phải ma."
"Hơn nữa hình như những con ma đó đều rất hung dữ."
"Nhớ lại khoảng thời gian trước đó."
"Lúc một đồng nghiệp nữ của chúng tôi đi vệ sinh, đột nhiên cảm giác có một bàn tay đang vươn ra trong bồn cầu muốn sờ mông của cô ấy!"
"Dọa cô ấy trực tiếp ngất đi, được đưa đến bệnh viện."
"Rất nhiều đồng nghiệp nữ trong cục đều bị dọa không dám đi làm."
"Còn có một lần, trong phòng giam có nhốt một phạm nhân, lúc nhốt vào đang yên đang lành."
"Hôm sau đến thăm thì người đã chết!"
"Đầu còn rớt xuống khỏi người!"
"Toàn bộ phòng giam chỉ có một mình anh ta!"
"Sau đó chúng tôi xem trong camera giám sát, là chính bản thân anh ta túm đầu của mình xuống!"
"Sau khi không còn đầu, còn dùng máu của mình viết mấy chữ ‘chết’ rất lớn trên tường trong phòng giam!"
"Hiện tại, tâm trạng của rất nhiều đồng nghiệp trong cục đều khá kích động..."
"Sau đó, lãnh đạo của chúng tôi đã hỏi đồng chí Hứa Tiểu Diêm."
"Anh ta nói, gần đây xung quanh cục xuất hiện rất nhiều con ma đến từ bên ngoài..."
Cảnh sát Vương nói đến đây, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
Có một câu anh ấy chưa nói.
Vốn tình hình trong cục bọn họ tương đối đặc thù. Trong cục cảnh sát khác đều là người sống.
Nhưng ai bảo chỗ bọn họ được Từ Huyền sắp xếp một đồng nghiệp đặc thù. Hơn nữa đồng nghiệp này đã ngủm rồi...
Bởi cái gọi là con ma khác đường.
Chỉ cần là người thường đều khá sợ hãi, không dám tiếp xúc với thứ gọi là ma. Ngay cả mấy chú cảnh sát bọn họ cũng không ngoại lệ.
Vốn đồng nghiệp trong cục bọn họ tiếp xúc lâu như vậy, ít nhiều cũng có chút chấp nhận Hứa Tiểu Diêm. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy.
Lại lần nữa trở nên có khoảng cách...
Hơn nữa rất nhiều đồng nghiệp khác trong cục, nói lý ra đều nghị luận ầm ĩ. Cái gì cũng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận